Từ Sanh Sanh khi uống say vẫn khá là ngoan. Ít nhất thì  còn vẻ hung dữ  đẩy    ngoài như kiếp  nữa. Bạch Minh cảm thấy  mừng, nếu   cũng    dỗ dành cô thế nào  mặt nhóm bạn bè.
 
Khi lên lầu, Từ Sanh Sanh gọi một tiếng: “Tiểu Bạch!”
 
Bạch Minh “ừm” một tiếng: “Anh đây.”
 
Cô liền  ngây ngô khúc khích.
 
Bạch Minh bế cô về phòng, may mà lúc  cô  say mèm, cũng  ghét bỏ tấm ga trải giường của   kịp . Sau khi Bạch Minh đặt cô xuống, cô  vòng tay ôm lấy cổ Bạch Minh  chịu buông. Đôi mắt long lanh ánh nước trông  chút đáng thương, nhưng rõ ràng là  còn tỉnh táo nữa.
 
Bạch Minh mặc kệ cô ôm, một lúc  vẫn  thấy cô mở miệng  gì, chỉ đành tự  dỗ dành cô: “Em buông  ,   thế  cũng mỏi lưng lắm.”
 
Cậu  bận rộn cả ngày , thực sự là  mệt.
 
Từ Sanh Sanh “ồ” một tiếng,  chậm rãi,     hiểu , nhưng tóm  là vẫn  buông tay. Cô chỉ  chằm chằm Bạch Minh thêm một lúc, đột nhiên mở miệng hỏi: “Tiểu Bạch,  thích em ?”
 
“Thích chứ,  chẳng    thích em từ lâu  ? Là em  chịu hẹn hò với  thôi.” Bạch Minh trả lời  thẳng thắn,   : “  ,   thể đợi.”
Mèo con Kute
 
“Anh thích em của hiện tại ?” Cô hỏi một cách nghiêm túc, còn bĩu môi, trông  vẻ tủi : “Em của hiện tại, em của  đây, em của  …  lẽ đều là em mà?”
 
Nói xong, cô  tự nhíu mày, cảm thấy hình như đây là điều  nên  , nhưng   kìm  nỗi tủi .
 
Uhu huhu, kiếp  Tiểu Bạch   thích cô lắm, nhưng  chỉ thích cô của kiếp ? Sao    như  chứ… uhu huhu~
 
Bạch Minh  bộ dạng tủi  đáng thương của cô,  chút sững sờ, cô  ý gì ?
 
  vẫn kiên nhẫn : “Thích em ở  thời điểm, là kiểu thích từ khi còn bé .”
 
“Không  …” Cô buông tay đang ôm cổ Bạch Minh , như đang dỗi: “Anh  thích em của  đây…” Nói xong, cô cuộn chăn , biến thành một cuốn chả giò nhỏ bé buồn bã.
 
Bạch Minh  cô cuộn chăn lăn tròn  giường thành một cuốn chả giò, thật sự  đáng yêu. Rất  đưa tay xoa xoa hai cái.
 
 những lời cô    khiến Bạch Minh  chút  hiểu.
 
Thế nhưng   nhanh  phản ứng . Đây là uống say  ? Bắt đầu tự lật bài tẩy  ?
 
Cậu dứt khoát  xuống mép giường, đưa tay ôm cuốn chả giò nhỏ bé   lòng. Cuốn chả giò   lẽ tính khí vẫn   lắm, còn giãy giụa hai cái.  sức lực  lớn, vẫn  thiếu niên ôm  trong lòng.
 
Mặt Từ Sanh Sanh đỏ bừng, vành mắt cũng đỏ hoe, trừng mắt  Bạch Minh đầy hung dữ.
 
Bạch Minh , sáng mai cô dậy  lẽ sẽ chẳng nhớ gì cả.
 
  vẫn kiên nhẫn : “Anh thích em, luôn luôn thích,  đây thích, bây giờ thích,   cũng thích,   thấy là  thích .”
 
Mặc dù Bạch Minh   tại  kiếp     nhớ Từ Sanh Sanh hồi mẫu giáo và tiểu học, nhưng  nhớ là  nhớ, lẽ nào    hiểu bản   ? Nếu là hồi mẫu giáo,  nhất định cũng sẽ thích Từ Sanh Sanh. Bởi vì  chính là dù bao nhiêu   nữa, vẫn sẽ yêu cô ngay từ cái  đầu tiên.
 
Từ Sanh Sanh  lời Bạch Minh , cuối cùng  giãy giụa nữa, cứ thế  trong lòng  mở to đôi mắt  : “Không lừa em chứ?”
 
“Không lừa em, lừa ai cũng  lừa Từ Sanh Sanh.” Bạch Minh .
 
Từ Sanh Sanh chớp chớp mắt, đột nhiên “oa” một tiếng  bật : “Oa, uhu huhu,    thật sự  nhớ em! Uhu huhu huhu~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thanh-mai-tieu-thu-vua-tranh-vua-gianh-ngay-nao-cung-doi-hon/chuong-142-bach-minh-yeu-tu-sanh-sanh-du-co-song-lai-bao-nhieu-lan-van-yeu-tu-sanh-sanh.html.]
 
Bạch Minh: ??? Không  chứ? Cái bầu  khí , lúc , với đoạn đối thoại  của ,  cô   nhớ chuyện    nhớ cô  của kiếp  ?
 
Bạch Minh vội vàng ôm chặt cô: “Anh xin ,    tại …”
 
Bạch Minh thật sự   tại , trí nhớ của  khá . Cho dù chuyện mẫu giáo  nhớ, Từ Sanh Sanh ít nhất cũng từng học cùng lớp với  hồi lớp một mà? Cậu vẫn  nhớ… Chuyện  thật sự  kỳ lạ.
 
Sau khi trọng sinh trở về, Bạch Minh còn nghiêm túc suy nghĩ  lâu, nhưng vẫn chỉ nhớ mang máng hồi mẫu giáo và lớp một, từ lớp hai trở  thì   rõ ràng. Cậu cũng   tại   như ?
 
May mắn là Từ Sanh Sanh  lẽ thật sự  mệt , Bạch Minh dỗ mãi  .  cô cứ    tự ngủ  . Có thể thấy là  buồn , cuốn chả giò nhỏ bé  đến đỏ cả mũi, chiếc chăn cũng ướt đẫm  ít.
 
Khi Bạch Minh đặt cô lên giường, cô vẫn nắm chặt vạt áo của Bạch Minh, trông đặc biệt đáng thương.
 
Thật lòng mà , nếu   tối nay cô uống chút rượu, để lộ  một chút, Bạch Minh cũng   hóa  cô tiểu thư   tự ti đến  ? Cô tưởng   thích cô của  đây ư?
 
Sao   thích chứ? Thích  c.h.ế.t    chứ.
 
Tuy nhiên, Bạch Minh  nghĩ đến cách hai  họ ở kiếp , khụ, đúng là cô  hiểu lầm cũng  bình thường. Thực  kiếp  Bạch Minh  bận rộn,  khi   tiền của Từ Sanh Sanh,  vẫn còn  nhiều việc  xử lý. Từ Hạo Vũ tuy  còn gây trở ngại nữa, nhưng những vấn đề để   đó cũng  nhiều.
 
Vì ,  thực sự  bận, ban đầu Bạch Minh nghĩ rằng  khi họ kết hôn,  sẽ  bận rộn như  nữa, họ sẽ  thể hòa hợp và hiểu  hơn. Cậu còn tranh thủ xem  nhiều địa điểm thích hợp để  hưởng tuần trăng mật…
 
Rồi,   đó thì    đó nữa. Cú đập đó, trực tiếp khởi động   thứ.
 
Lúc , Bạch Minh  cô gái nhỏ với hàng mi dính bết vì , lòng đau nhói từng cơn. Người trưởng thành  suy nghĩ nhiều điều lớn lao, cũng  giữ thể diện.  Bạch Minh của hiện tại   thể thẳng thắn  thích,   thích…
 
Cuối cùng thì con  , cùng với sự trưởng thành của tuổi tác, dường như  thứ đều  đổi.
 
Bạch Minh đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt đỏ bừng vì  của cô: “Từ Sanh Sanh em thực sự  , tại  em  tự ti chứ? Em còn   em quyến rũ đến nhường nào.”
 
Quyến rũ đến mức một  chậm hiểu về tình cảm như Bạch Minh cũng  rung động ngay từ cái  đầu tiên.
 
Rực rỡ như ánh dương, kiêu ngạo tự tin. Từ Sanh Sanh như  chói mắt đến mức Bạch Minh của quá khứ  dám vươn tay.
 
Thế nhưng lúc , cô  tự  rơi  bên cạnh .
 
Cuối cùng, Bạch Minh cúi  hôn lên má cô: “Anh sẽ  cho em , em vẫn luôn  , xứng đáng  yêu thương, dù là  đây  bây giờ.”
 
Cho nên tiểu thư của  đừng buồn bã đau lòng, em thế nào cũng .
 
Anh đều thích.
 
Bạch Minh thích Từ Sanh Sanh, dù trọng sinh bao nhiêu  cũng thích Từ Sanh Sanh.
 
Người trong mơ nhíu mày, dường như  nụ hôn  an ủi, vầng trán nhíu chặt giãn  đôi chút. Đôi môi nhỏ hồng hào của cô khẽ động, giọng   nhỏ: “Tiểu Bạch chỉ  thích em thôi.”
 
Bạch Minh  thấy,  mỉm : “Ừm, Tiểu Bạch chỉ  thích tiểu thư thôi.”
 
Người trong mơ  thể   thấy, nhưng tay cô vẫn nắm chặt áo Bạch Minh, điều đó khiến cô cảm thấy an tâm.
 
Vì  đây sẽ là một giấc mơ .