Bạch Minh vươn tay xoa đầu cô : “Anh  mua cháo cho em. Em ở đây đợi  nhé.”
 
“Ừm…” Từ Sanh Sanh buồn bã đáp: “Anh về nhanh lên.”
 
Từ Sanh Sanh  thức dậy  đến bệnh viện, đương nhiên là  ăn gì, việc cô  thể kiên trì vệ sinh cá nhân,  quần áo  xuống đây  là giới hạn của cô .
 
Bạch Minh đưa điện thoại cho cô: “Đừng chơi điện thoại,  nghỉ ngơi một lát . Có chuyện gì thì gọi cho ,  sẽ về ngay.”
 
Từ Sanh Sanh khẽ “ừ” một tiếng,  Bạch Minh   thêm một câu: “Anh về nhanh lên nhé.”
 
Từ Sanh Sanh khi ốm đặc biệt dính .
 
Bạch Minh  hôn cô một cái, nhưng cô  đưa tay che miệng , mặt cũng né : “Bác sĩ  là cảm cúm virus, sẽ lây đó,   hôn . Anh  nhanh .”
 
Nói  cô cách lòng bàn tay hôn một tiếng “chụt”. Hôn lên mu bàn tay của .
 
Bạch Minh bật ,   đáng yêu thế  chứ.
 
Bạch Minh vẫn  nhịn  dặn dò thêm mấy câu.
 
Giường bên cạnh là một  bé, lúc   nhịn  : “Anh trai  nhiều quá , chị gái   em bé. Chị  lớn hơn em nhiều lắm, bố em còn yên tâm…”
 
Từ Sanh Sanh  đứa trẻ  mà ngượng, vươn tay đẩy Bạch Minh một cái.
 
Bạch Minh  dậy   bé một cái,  cũng đang truyền nước, nhướng mày : “Ai  chị gái   em bé? Chị gái chính là em bé của  đó.”
 
Cậu bé ngẩn , ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.
 
Từ Sanh Sanh đỏ mặt kêu lên: “Bạch Minh, đừng  bậy nữa, mau  !”
 
Mèo con Kute
Bạch Minh  : “Được,”
 
Cuối cùng thì  cũng  ngoài.
 
Sau khi  ngoài, Bạch Minh gọi điện xin nghỉ phép cho   đường, chiều   lớp.  chắc là    , vì  định  khi Từ Sanh Sanh truyền nước xong sẽ đưa cô về căn hộ.
 
Rất  thể cô sẽ sốt  sốt ,   trông nom thì  yên tâm.
 
Lý do  dùng là bản   sốt, chứ nếu  bạn gái  sốt để về chăm sóc bạn gái… nếu  là giáo viên thì chắc cũng  cạn lời.
 
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Minh còn suy nghĩ một chút, nếu là chăm sóc vợ thì sẽ hợp tình hợp lý .
 
 nghĩ , Từ Sanh Sanh mới  qua sinh nhật mười tám tuổi…  thì   đăng ký kết hôn lắm , nhưng  đến lúc. Hơn nữa còn  , ý nghĩ  cũng chỉ  thể nghĩ thôi.
 
Bây giờ   thể cưới Từ Sanh Sanh,   gì cả,   cưới  tiểu thư chứ.
 
Đối diện bệnh viện  tiệm bán cháo, Bạch Minh mua hai phần, một phần cháo thịt băm và một phần cháo trắng. Từ Sanh Sanh  ăn thì  ăn là .
 
Bạch Minh về  nhanh, phòng bệnh truyền nước ở phòng cấp cứu bên  đều đầy . Cho nên  ồn ào.  Từ Sanh Sanh  lẽ là thật sự mệt mỏi, trong môi trường  cô cũng nhíu mày ngủ  .
 
Điện thoại vẫn  nắm trong tay.
 
Cậu bé bên cạnh vẫn một ,   bố   mua đồ .
 
Bạch Minh chạm  mặt Từ Sanh Sanh, cô  tỉnh, cháo  mới mua còn nóng hổi, để nguội một chút là .
 
Bạch Minh  đ.á.n.h thức Từ Sanh Sanh, mà  sang  bé bên cạnh,  sắp   t.h.u.ố.c ,  vươn tay giúp  ấn nút gọi y tá ở đầu giường. Cậu bé  chắc cũng chỉ  lớp ba, lớp bốn tiểu học,  Bạch Minh một cái, : “Cảm ơn  trai nhé.”
 
Bạch Minh  thời gian liền trò chuyện với : “Bố em vẫn  về ?”
 
Cậu bé thở dài: “Haizz, em  ngay mà,  vội, lát nữa sẽ về thôi.” Cậu lắc lắc điện thoại của ,  đó  định vị: “Chắc bố em lạc đường .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thanh-mai-tieu-thu-vua-tranh-vua-gianh-ngay-nao-cung-doi-hon/chuong-333-toi-muon-chung-minh-cho-em-thay-long-tot-cua-em-khong-sai.html.]
 
Bạch Minh ngẩn ,  bé  còn khá bình tĩnh, nhưng bố    thể lạc đường…
 
Rất nhanh Bạch Minh   tại  .
 
Y tá   t.h.u.ố.c cho  bé xong thì Từ Sanh Sanh tỉnh , Bạch Minh hỏi cô  ăn gì. Từ Sanh Sanh chọn cháo trắng.
 
Phần cháo thịt băm còn  Bạch Minh hỏi  bé   ăn ,  bé rõ ràng là đói , nhưng vẫn lắc đầu: “Không cần  ạ, em ăn  lát nữa bố em mua về thấy em  ăn sẽ buồn đó, cảm ơn  trai nhé.”
 
Bạch Minh và Từ Sanh Sanh đều cảm thấy lời  khá kỳ lạ.
 
 cho đến khi thấy bố của  bé mồ hôi nhễ nhại trở về, họ mới  tại   kỳ lạ.
 
Bởi vì bố của  bé rõ ràng là  vấn đề về trí tuệ. Tuy  tàn nhẫn, nhưng điều  vẫn  dễ nhận .
 
Thấy bố  về,  bé cầm khăn giấy lau mồ hôi cho ông: “Con   là con  thể gọi đồ ăn ngoài…”
 
“Đồ… đồ ăn ngoài đắt, …  con sẽ  đó. Ăn .” Người đàn ông sốt sắng đặt bát cháo  mua  mặt con trai, rõ ràng là còn  nóng.   bé nhíu mày   gì, chỉ  một tiếng cảm ơn bố.
 
Bạch Minh chú ý thấy mu bàn tay  bé  đỏ ửng vì nóng. Từ Sanh Sanh rõ ràng cũng  thấy và định  gì đó, nhưng  Bạch Minh ấn nhẹ  tay.
 
Từ Sanh Sanh  Bạch Minh  cuối cùng   gì, cúi đầu ăn cháo của .
 
Y tá bên  gọi  nhà của  bé  theo để lấy thuốc.
 
Nhìn ông   ngoài xong, Bạch Minh mới hỏi  bé: “Tay em   chứ? Có cần t.h.u.ố.c bôi bỏng ?”
 
“Không ,”  bé  mu bàn tay : “Không nặng lắm.” Cậu bé  vẻ  tò mò  Bạch Minh và Từ Sanh Sanh: “Hai   sợ ? Nhiều  thấy bố em thì ghét bỏ hoặc sợ. Hai   vẻ khác.”
 
Những lời  bé    dễ dàng nhưng  khiến   cảm thấy khá khó chịu trong lòng.
 
“Thật  bố em như ,  cần sợ ông  ,   đ.á.n.h ông  ông  cũng chỉ  yên chịu đòn thôi.” Cậu bé thở dài.
 
Bạch Minh  nhịn  hỏi: “Bố em, là bẩm sinh ? Mẹ em ?”
 
“Mẹ bỏ  ,   bẩm sinh , bố gặp một tai nạn,  đây ông  là một kỹ sư  giỏi.” Cậu bé  lắc đầu: “ đó là em  bà nội , từ khi em  ký ức thì ông   như  , nhưng  những bức ảnh thì  đây ông  đúng là  giỏi.”
 
“Sao   chữa trị?” Bạch Minh hỏi.
 
Cậu bé lắc đầu: “Không  tiền,  em  lấy hết tiền  , bà nội em , lúc đó bố em còn  viện,   tiền chữa thì xuất viện…”
 
Đang  chuyện, một bà cụ tóc bạc trắng bước : “Hưng Hưng, con   chứ? Bố con ?”
 
Chắc là bà nội mà  bé  .
 
Bạch Minh và Từ Sanh Sanh    khi bà cụ đến. Bạch Minh thấy những cảm xúc đang cuộn trào trong mắt Từ Sanh Sanh, cô  giúp  bé   ?
 
 là cũng khá đáng thương.
 
Vì , khi  bé định rời , Bạch Minh chủ động hỏi xin thông tin liên lạc của .
 
Bà nội của  bé  chút cảnh giác, nhưng  bé vẫn để  thông tin liên lạc,  : “Chào tạm biệt  chị nhé.”
 
“Tạm biệt,  cơ hội chúng  sẽ gặp  sớm thôi.” Bạch Minh  .
 
Cho đến khi cả gia đình đó rời khỏi phòng bệnh, Bạch Minh mới dọn dẹp bát đũa dùng một  mà Từ Sanh Sanh  ăn xong.
 
Từ Sanh Sanh cũng  mới  thuốc, lúc   bắt đầu hạ sốt. Cô  chằm chằm  Bạch Minh hỏi: “Tại   xin thông tin liên lạc của  bé đó?”
 
“Vì em  giúp  bé  ?” Bạch Minh ngẩng đầu  cô, nở một nụ : “Anh  chứng minh cho em thấy, sự lương thiện của em  hề sai.”