Năm tháng trôi , Lâm Du và Văn Chu Nghiêu trở thành những ông lão tóc bạc phơ. Cả hai vẫn giữ vẻ tinh , phúc hậu, và đôi mắt vẫn ánh lên tình yêu thương như ngày nào. "Gỗ Gốm Tâm An" giờ đây giao cho An An và Bình An điều hành, nhưng hai ông vẫn là những cố vấn quan trọng, là linh hồn của tập đoàn.
Một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn buông xuống, Lâm Du và Văn Chu Nghiêu trong khu vườn quen thuộc, nơi chứng kiến bao nhiêu kỷ niệm của họ. Cậu tựa đầu vai , cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể .
"Anh ơi," Lâm Du , giọng khẽ run. "Em thấy thật may mắn."
Văn Chu Nghiêu nắm chặt lấy tay , siết nhẹ. "Anh cũng . Chúng một cuộc đời trọn vẹn, hạnh phúc."
Lâm Du nhắm mắt , những ký ức về kiếp và kiếp ùa về. Cậu nhớ về những ngày tháng cô độc, nhớ về sự phản bội, và nhớ về cái c.h.ế.t bi thảm. Rồi nhớ về khoảnh khắc tỉnh dậy, nhớ về , về ba, về bà nội, và nhớ về Văn Chu Nghiêu.
"Em cảm ơn , Văn Chu Nghiêu," Lâm Du , nước mắt khẽ trào. "Cảm ơn vì luôn ở bên em, tin tưởng em, và yêu thương em vô điều kiện."
Văn Chu Nghiêu hôn nhẹ lên tóc . "Em ngốc quá. Anh mới cảm ơn em. Cảm ơn em vì mang đến cho một gia đình, một cuộc đời đầy ý nghĩa."
Hai ông lão đó, lặng lẽ bên , trong ánh hoàng hôn rực rỡ. Những lời tri ân cuối đời thốt từ tận đáy lòng, gói trọn tất cả tình yêu, sự ơn và hạnh phúc mà họ dành cho .
Họ cùng trải qua bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu thử thách. tình yêu của họ vượt lên tất cả, để trở thành một câu chuyện cổ tích giữa đời thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thanh-mai-truc-ma-raxc/chuong-18-loi-tri-an-cuoi-doi.html.]
An An và Bình An, giờ đây trưởng thành, gia đình riêng, nhưng họ vẫn thường xuyên về thăm ba . Họ học từ Lâm Du và Văn Chu Nghiêu bài học về tình yêu thương, về sự bao dung, và về những giá trị đích thực của cuộc sống.
Các cháu chắt của Lâm Du và Văn Chu Nghiêu thường quây quần bên hai ông, lắng những câu chuyện về tình yêu của họ, về hành trình xây dựng "Gỗ Gốm Tâm An". Chúng hai ông bằng ánh mắt ngưỡng mộ và yêu thương.
Một buổi tối, khi Lâm Du đang ngủ say, Văn Chu Nghiêu bên cạnh, lặng lẽ ngắm khuôn mặt hiền từ của . Anh nhớ về những ngày đầu tiên gặp Lâm Du, nhớ về bé nhõng nhẽo, nhè, và nhớ về những lời hứa mà họ trao ánh trăng.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay , siết chặt. "Du Du, yêu em."
Lâm Du khẽ mỉm trong giấc ngủ. Có lẽ thấy.
Cuộc đời của Lâm Du và Văn Chu Nghiêu là một bức tranh tuyệt , vẽ nên bằng tình yêu, sự kiên định, và những giá trị nhân văn sâu sắc. Họ sống trọn vẹn, yêu hết , và để một di sản vĩ đại cho thế hệ mai .
Những lời tri ân cuối đời chỉ là lời cảm ơn, mà còn là lời khẳng định cho tình yêu vĩnh cửu, cho hạnh phúc bất tận mà họ tìm thấy bên .
________________________________________