Thanh Thanh khẽ phất tay, cả hoàng cung tan chảy! - Chương 20: Sao ngươi có thể nghe hiểu bản miêu nói!

Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:23:12
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Còn những chú cá sông, đôi khi mèo hoang ngang qua tha mất. Hoàng Oanh tỷ tỷ đường về gặp kẻ nào ? Viêm Hổ: “Hoàng Oanh là trong cung của Nhị Điện hạ, thường mắt đến mức dám đắc tội với Điện hạ . Nếu thật sự là , thì thể đó là... Hoàng hậu nương nương.” “Hoàng hậu nương nương?” “Chính là tôn quý nhất trong hoàng cung, ngoài Bệ hạ và Thái hậu!” “Vậy Hoàng Oanh tỷ tỷ chẳng nguy hiểm , Viêm Hổ, chúng mau cứu Hoàng Oanh tỷ tỷ !” Viêm Hổ vây quanh nàng mấy vòng: “Chúng cứu thế nào đây, Điện hạ ở đây, chúng tìm ai bây giờ.”

 

Thanh Thanh nhất thời cũng , nhưng nàng thể trơ mắt Hoàng Oanh tỷ tỷ gặp chuyện. Thanh Thanh nhíu mày, ca ca từng với nàng rằng gặp chuyện bình tĩnh, gì cũng cần suy nghĩ chu . Thanh Thanh nghĩ ngợi: “Dù cũng thể yên chờ chết. Nhỡ Hoàng Oanh tỷ tỷ chỉ là lạc đường thì ? Chúng cứ tìm .” Tiểu đoàn tử ôm chầm lấy Viêm Hổ, vùi đầu bộ lông dài mềm mượt óng ánh của nó: “Viêm Hổ Viêm Hổ, Viêm Hổ ngoan, mà~” Tiểu đoàn tử nũng nịu nũng, đáng yêu đến mức ngay cả Tạ Uẩn Xuyên còn chẳng nàng, huống hồ là Viêm Hổ. Viêm Hổ vẻ mặt bất lực: “Thôi thôi , tiểu gia đây, sẽ xảy chuyện gì lớn !” “Viêm Hổ Viêm Hổ ngươi thật !”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thanh-thanh-khe-phat-tay-ca-hoang-cung-tan-chay/chuong-20-sao-nguoi-co-the-nghe-hieu-ban-mieu-noi.html.]

Tiểu đoàn tử bật dậy ngay lập tức, cần Viêm Hổ dẫn đường, tiểu đoàn tử tự thành thạo lén lút khỏi cửa Dục Khánh cung. Dù chút vội vàng, Viêm Hổ cũng quên lời dặn dò của Tạ Uẩn Xuyên, cố gắng những lối nhỏ, tránh những con đường lớn nhiều qua . Viêm Hổ đ.á.n.h suốt dọc đường, nhưng ngửi thấy mùi của Hoàng Oanh. Cho đến khi đến gốc đại hòe thụ trong Ngự hoa viên, một con mèo trắng lười biếng đang cuộn gốc cây, cũng chút manh mối nào. Thanh Thanh chút nản lòng, thấy con mèo trắng mập ú , liền vội vàng xổm xuống mặt nó: “Tiểu miêu tiểu miêu, ngươi thấy một tỷ tỷ mặc y phục xanh biếc ? Mắt nàng to tròn, đầu cài một bông hoa màu xanh lá cây!” “Không thấy.” Tiểu Bạch liếc nàng một cái, lười biếng nhắm mắt , chẳng thèm để ý đến nàng. “A... thật sự thấy ? Hoàng Oanh tỷ tỷ mặc y phục xanh biếc, xanh nhạt nhé!”

 

Trong Dục Khánh cung, chỉ y phục của Hoàng Oanh là màu xanh biếc, còn y phục của các cung nữ khác đều là màu xanh nhạt. Thanh Thanh cố gắng hết sức để miêu tả hình dáng của Hoàng Oanh, nhưng Tiểu Bạch vốn dĩ đang trốn gốc cây ngủ gật nàng dọa cho giật , một cú bật nhảy vọt lên trung, lông đuôi đều dựng cả lên. “Meo a!” Tiểu Bạch lùi mấy bước: “Ngươi cái nhân loại , ngươi thể hiểu bổn miêu chuyện?!” Thanh Thanh ngơ ngác đáp: “Sao thế ạ?” Mèo trắng dường như bình tĩnh , lông mao rủ xuống, đuôi cũng còn dựng nữa, nó tao nhã thẳng trở , cứ như thể con mèo dọa nhảy dựng lên là nó . “Ồ, gì. Nhân loại, ngươi thể hiểu bổn miêu chuyện, đó là vinh hạnh của ngươi.” Viêm Hổ cạn lời, con mèo trông vẻ đáng đánh, lai lịch nhỏ, là sủng vật của Thái hậu nuôi dưỡng, tên là Tiểu Bạch. Tiểu Bạch ngoan ngoãn như những con mèo mà các phi tần khác nuôi, nó thích nhất tự khắp nơi dạo chơi, Thái hậu cũng mặc kệ nó, dù đến bữa nó cũng sẽ tự về. “Này , Tiểu Bạch, ngươi chuyện với Công chúa Điện hạ khách khí một chút!” Viêm Hổ sủa một tiếng về phía Tiểu Bạch. Tiểu Bạch mở một mắt liếc nó, đó càng tao nhã l.i.ế.m lông ở vuốt . Nếu bỏ qua hình mập mạp của nó, thì đây quả thực là một con ngự miêu hoàng cung toát lên vẻ cao quý từ tận xương tủy. “Đây chẳng Tiểu Hổ ca ca của Dục Khánh cung , ngươi ở cạnh Nhị Điện hạ, đến Ngự hoa viên gì.” Tiểu Bạch đột nhiên phản ứng điều gì đó, đổi vẻ lười biếng ban nãy, nó quanh Thanh Thanh mấy vòng: “Công chúa Điện hạ? Công chúa Điện hạ nào? Đại Công chúa teo nhỏ ?” Đều là ngự sủng trong cung, Viêm Hổ đương nhiên quen Tiểu Bạch, nhưng Viêm Hổ bây giờ tâm trạng mà đùa giỡn với Tiểu Bạch. “Tiểu Bạch Tiểu Bạch, ngươi tên là Tiểu Bạch đúng ?” Thanh Thanh vươn tay sờ đầu Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vốn định tránh , nhưng tay Thanh Thanh chuyển xuống cằm nó mà gãi, gãi cho nó sung sướng vô cùng, một tay khác còn vuốt lông lưng nó. Tiểu Bạch vươn một vuốt định đẩy nàng : “Nhân loại, ngươi đừng mà... bắt ~ chuyện ~ ~ thiết ~ với ~ bổn ~ miêu ~” Đẩy đẩy , Tiểu Bạch cũng tại , Thanh Thanh vuốt lông cho nó mà cả nó mềm nhũn , cái vuốt định đẩy bất giác ôm lấy Thanh Thanh, cả con mèo vật như một vũng nước, bụng lật ngửa lên , bốn chân chổng lên trời. Thanh Thanh thấy Tiểu Bạch vui vẻ , mới hỏi: “Tiểu Bạch Tiểu Bạch, ngươi thấy Hoàng Oanh tỷ tỷ ?” Tục ngữ câu “ăn của thì đoản tay, nhận ơn thì đoản miệng”, Tiểu Bạch hừ hừ vài tiếng, miễn cưỡng : “Là cung nữ chưởng sự hạng nhất của Dục Khánh cung chứ gì, bổn miêu thấy.” “A.” Thanh Thanh chút thất vọng, động tác tay cũng dừng . Tiểu Bạch bất mãn động đậy : “Tuy bổn miêu thấy cung nữ , nhưng lúc bổn miêu từ Từ Ninh cung đến, thấy Thải Vân bên cạnh Hoàng hậu về hướng Cẩm Tú cung.” “Thải Vân bên cạnh Hoàng hậu?” Thải Vân và Hoàng Oanh giống , Thải Vân là cung nữ cận của Hoàng hậu, cũng là cung nữ chưởng sự hạng nhất của Khôn Ninh cung. Thải Vân đại diện cho Hoàng hậu ở phía . Thanh Thanh đoán: “Vậy, đó là Hoàng hậu nương nương tìm Hoàng Oanh tỷ tỷ ?” “Bổn miêu .” Tiểu Bạch dùng vuốt chạm chạm nàng: “Mau chải lông cho bổn miêu.” “Lần chải lông cho ngươi ? Ngươi xem, bây giờ cũng mang theo đồ chải lông mà, bây giờ tìm Hoàng Oanh tỷ tỷ đó, cảm ơn ngươi cho những điều !” Thanh Thanh dậy chuẩn , Tiểu Bạch liền lồm cồm bò dậy: “Ấy, Hoàng hậu và Dung Quý phi bất hòa lâu như , nếu thật sự là Hoàng hậu tìm Hoàng Oanh , chắc chắn là khó nàng , ngươi ích gì chứ?” Viêm Hổ : “Thanh Thanh, nó đúng đó, vạn nhất Hoàng Oanh thật sự ở Khôn Ninh cung, chúng cũng vô ích, là chúng tìm Dung Quý phi ?” Thanh Thanh thấy lý: “Được, chúng tìm Dung Quý phi!” Tiểu Bạch phe phẩy đuôi, : “Bổn miêu , Dung Quý phi và Hoàng hậu bất hòa, nếu tìm Dung Quý phi, nhỡ hai họ đ.á.n.h thì ?” “Sao thể chứ!” Viêm Hổ thấy điều thể nào, nhưng rốt cuộc nó vẫn luôn ở bên cạnh Tạ Uẩn Xuyên, giống Tiểu Bạch luôn theo Thái hậu, Tiểu Bạch hiểu về hậu cung nhiều hơn Viêm Hổ nhiều, chỉ đơn thuần là vài chuyện bát quái. “Bề ngoài họ sẽ , nhưng ngầm thì , mâu thuẫn chắc chắn sẽ càng gay gắt hơn, bổn miêu sai chứ? Nhỡ vì chuyện mà cả hai bên đều ảnh hưởng lưng thì . Theo bổn miêu thấy, các ngươi tìm một thể bảo vệ các ngươi, sợ Hoàng hậu.” “Ai?”

 

Mèo con Kute

 

Loading...