9.
 
Dung Cảnh mang về viên  minh châu mà  đoạt  trong cuộc săn, trao cho . Chàng  đó là báu vật trấn trạch của nhà họ Lâm ở Giang Nam, còn Thanh Ninh quận chúa là biểu  xa của Lâm Tố Tố, vì thế mới  từ thủ đoạn để giành lấy.
 
 Dung Cảnh cũng là hoàng  quốc thích, thêm   phận tôn quý của Bình Dương Hầu, Thanh Ninh quận chúa mới  dám  khó . Chỉ là  ngờ   lập đội cùng , giành  viên  minh châu  cho . Nghe   minh châu  là vật mà phụ  của Lâm Tố Tố yêu thích nhất, bên trong cất giấu vật vô cùng quan trọng.
 
Chưa đầy một ngày,    đến cửa bái phỏng. Tiêu Ngộ Xuyên dìu Lâm Tố Tố   cửa phủ Tống phủ,   gặp . Hắn  thẳng thừng : 
"Viên  minh châu  là của nhà họ Lâm, nàng nên  trả  chủ nhân."
 
Ta cầm viên  minh châu,  lớn: "Đây là vật thắng  trong cuộc săn, là thánh chỉ ban thưởng,   là của nhà họ Lâm?"
Hắn  cúi đầu, giọng  mềm : "Thính Điệp, nàng từ  đến nay đều  hiểu chuyện, mau trả  cho Tố Tố ."
 
"Thật nực ." Ta lắc đầu, cự tuyệt: "Đây là  liều mạng giành  đấy, lúc  mũi tên của Tiêu thái phó suýt chút nữa  xuyên thủng mặt ."
Tiêu Ngộ Xuyên ng/hiến răng, hít sâu một    khẽ: "Hôm đó   quá k/hích,   giúp Tố Tố đ/oạt ,  thấy nàng cùng thế tử    mật, gấp gáp nên mới đáp ứng lời mời của Thanh Ninh quận chúa, c/ướp con mồi của nàng."
 
Ta  mặt  chút biểu cảm: "Ngươi  nhận ,  thì quỳ xuống cầu xin  ? Ta sẽ trả  cho nàng ."
Lâm Tố Tố quỳ xuống : "Tống tỷ tỷ,  cầu xin tỷ, trả  cho    ?"
 
"Phụ   mấy ngày   qua đời, đây là vật ông  yêu thích nhất lúc sinh thời. Có thể trả  cho  ?"
Ta mân mê viên  minh châu: "Ta   quỳ."
 
Tiêu Ngộ Xuyên  ,    thôi, cuối cùng quỳ xuống cầu xin  trả viên  minh châu cho Lâm Tố Tố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thanh-ti-thanh-suong-than-diep-phi/chuong-7.html.]
Ta  , ném viên  minh châu xuống hồ: "Tốt thôi,  trả  cho ngươi,  thì tự  xuống vớt ."
 
Tiêu Ngộ Xuyên gần như  chút do dự nhảy xuống hồ  vớt.
Ta   đình    vội vã tìm kiếm, nhớ  lúc còn nhỏ  đ/ánh mất sợi dây chuyền yêu quý. editor: bemeobosua. Tiết trời mùa đông giá rét,  cũng  từng  màng nguy hiểm nhảy xuống tìm cho . Hắn   lương thiện dịu dàng, là  con gái   nhất thế gian.
 
 dần dần, sự chán ghét trong mắt  càng ngày càng rõ rệt, luôn chê  kiêu căng ngạo mạn, cho rằng  á/c đ/ộc vô cùng. Ta  mấy   giải thích với , đều   né tránh. Trong lòng ,  là nữ nhi của gian thần,  hẳn là đ/ộc á/c âm hiểm. Sự lương thiện lúc  của  đều là g/iả d/ối. Kỳ thực trong lòng  từ sớm  cho rằng  là  như  , cho nên mới  chút do dự định tội cho .
 
Dung Cảnh và  nhiều năm xa cách,  mà  vẫn luôn tin tưởng  nhân phẩm của .
Lâm Tố Tố đôi mắt ngấn lệ, o/án h/ận  : "Vì  tỷ cứ luôn nhắm  ?"
"Tống gia  khiến gia đình  tan cửa nát nhà."
 
"Tỷ thật là đ/ộc á/c."
Ta nhàn nhạt  nàng, nghĩ đến tin tức mà Dung Cảnh  ,  khẽ,  khẽ mỉm .
"Lâm Tố Tố, vốn dĩ ngươi  ở lầu xanh,  mà đột nhiên biến thành một đạo cô,    lúc gặp Tiêu Ngộ Xuyên. Trên  ngươi  quá nhiều sơ hở."
 
"Họ Lâm  phụ   tịch biên là đúng, nhưng vì  tịch biên, chẳng lẽ ngươi một chút cũng   ?"
"Viên  minh châu quý hiếm đến cả hoàng thất cũng  ,   xuất hiện trong nhà một tiểu quan viên như ngươi?"
 
"Các con thuyền  sông vận tại   lén lút  dám cho phụ   xem? Bên trong cất giấu   lương thảo mà là..."
 lúc Tiêu Ngộ Xuyên tìm  viên  minh châu, hưng phấn đưa cho Lâm Tố Tố: "Tố Tố,  tìm thấy ,  nàng  ?"
 
Ta nhếch môi  khẽ: "Hỏa khí."