Chương 5 – Người Lạ Mỗi Ngày Một Quen
Tiêu Thần đến tiệm   đầu  một ngày mưa dầm.
Hắn mặc thường phục, vai áo ướt đẫm, nhưng thần sắc vẫn ung dung. Hắn gọi một ấm  xanh,  trầm ngâm  hiên,  sách.
Sau đó,    nhiều . Luôn là một , luôn gọi cùng một loại .
Có   hỏi:
“Sao  nào cũng gọi  xanh?”
Hắn đáp:
“Vì vị đắng lúc đầu, ngọt hậu về .”
Câu   khiến  lặng .
Hắn  hỏi quá khứ ,  dò xét về  phận. Chỉ  chuyện sách, chuyện mưa, chuyện vườn hoa phía . Sự yên lặng  giống như một liều thuốc, từ từ  dịu những vết thương cũ.
Một chiều nọ, trời nổi gió lớn. Ta đang dọn bàn  thì ba tên côn đồ say xỉn xông . Chúng  hô hố, đập bàn đòi rượu, đập vỡ chén , gào lớn rằng quán  lừa đảo, bán  cũ.
Ta cố nhẫn nhịn, dâng nước miễn phí, cúi đầu xin họ rời .  một tên trong bọn bất ngờ kéo mạnh tay áo , ánh mắt hèn mọn hiện rõ dục vọng.
“Trà  ngon, nhưng  pha   khiến    uống thêm...”
Ta  kịp phản ứng, thì một tiếng “Đủ !” vang lên.
Tiêu Thần bước  từ hiên, tay cầm cây gậy trúc, nét mặt lạnh băng.
“Muốn uống  thì uống. Muốn gây chuyện thì .”
Bọn  bật , nhưng chỉ  một khắc, bởi Tiêu Thần  tay  nhanh. Cây gậy trúc tưởng nhẹ nhàng mà như roi thép, đ-á-nh trúng vai một tên khiến  ngã nhào.
Hai tên còn  sợ hãi đỡ bạn bỏ chạy, miệng còn chửi đổng, nhưng  dám  .
Tiêu Thần đặt  gậy, cúi  nhặt chén vỡ, giọng nhẹ như gió:
“Thật xin , hôm nay   phiền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thanh-toan-cho-phu-quan-boi-bac/chuong-5.html.]
Ta siết chặt tay, trong lòng  ấm  lo. Đã lâu     bảo vệ như . Cũng  lâu ,  quên mất cảm giác    lưng một  khác.
Mấy hôm , Tiêu Thần đến sớm hơn thường lệ.
Hắn im lặng đưa  một gói nhỏ:
“Là hạt sen khô,  nhờ  mang từ quê lên. Nghe    cho giấc ngủ.”
Ta nhận lấy,   gì.  đêm đó,  thực sự ngủ ngon hơn.
Có một ngày,  lên núi  nhà hái thảo mộc. Trời nắng nhẹ, lá khô rụng đầy lối. Ta bước hụt, trượt chân ngã lăn xuống bờ dốc.
Đau đến mức   dậy nổi, chân trái trật khớp, đầu gối rướm m-á-u. Giữa lúc  gắng gượng bò  ven đường, một bóng  xuất hiện – là Tiêu Thần.
Hắn  hỏi tại   ở đây, chỉ nhanh chóng tháo túi vải, lấy thuốc bôi,  cõng  xuống núi.
Cả đoạn đường dài,   hề than vãn. Mồ hôi thấm lưng áo, nhưng bước chân vẫn  định. Lưng  rộng và ấm – một sự ấm áp khiến    dám dựa  quá lâu.
Về đến nhà,  đặt  lên giường, băng bó vết thương,  lặng lẽ đặt một chiếc chuông gió nhỏ bên cửa sổ.
“Nếu   cần gì, chỉ cần rung chuông. Ta sẽ  thấy.”
Chuông gió kêu leng keng suốt đêm. Ta  đó,  trần nhà, nhớ  những ngày từng  chịu đựng một , mà  đầu tiên trong lòng dâng lên thứ cảm giác mang tên... yên .
Từ đó,  thường xuyên ghé qua hơn. Khi thì mang theo một quyển sách, khi thì là một con diều giấy nhỏ. Có   hỏi :
“Có từng thả diều ?”
Ta đáp:
“Lúc nhỏ từng thử.  diều  kịp bay thì cha   bắt  học nữ công.”
Hắn :
“Vậy thì bây giờ thử . Gió hôm nay  thuận.”
Và thế là buổi chiều hôm ,  đầu tiên  nhiều năm,  chạy giữa đồng, tay cầm dây diều, gió nâng cao những hồi ức  từng . Hắn  bên cạnh,   nhiều, nhưng ánh mắt dõi theo từng bước chân .
Tình cảm , như nước ấm ngấm từ từ. Không nóng bỏng,  cháy rực, nhưng đủ để một trái tim băng giá bắt đầu tan chảy.