Chương 9 – Người Ở Lại Là Kẻ Đau
Tin tức từ kinh thành truyền đến: Lục Viêm vì tham ô ngân sách phủ,  giáng chức, nhà cửa phong tỏa,  rời về quê  dân thường.
Hắn từng là thiếu niên kiêu ngạo, từng   đài vinh quang,  trong tay địa vị, quyền lực và một nữ nhân luôn vì  mà nhẫn nhịn, chờ đợi.   khi mất  tất cả, điều còn  chỉ là sự hoang hoải.
Ban đầu, Lục Viêm chỉ dính  chuyện tham ô nhỏ –   cấp ngân khố để sửa phủ nha, nhưng  bớt xén một phần để lấy lòng đám quan cấp , mong con đường thăng tiến rộng mở. Uyển Cơ chính là  bày kế, thì thầm bên tai  mỗi đêm:
“Phu quân ,  ai  lớn mà  từng bước qua vũng bùn ?”
Hắn  lọt tai. Hắn nghĩ, đó là chuyện thường. Nam nhân ai chẳng  đấu đá, khôn khéo mới thành công.
 lòng tham  đáy. Sau đó,  tiếp tục  giả sổ sách, kê khống chi phí tu bổ kho lương, thậm chí thông đồng với thương nhân, chia phần trăm mỗi  đấu thầu.
Uyển Cơ vốn xuất  từ kỹ viện, nhưng thông minh, giảo hoạt. Nàng  từng  khách quý chu cấp, học chút văn chương,  rõ cách lấy lòng nam nhân,  hiểu  tâm tính Lục Viêm – sĩ diện, háo thắng, dễ  xu nịnh.
“Phu quân  thể để  đời chê  thua Tiêu Thần ,”
Nàng  thường  như thế,  khéo léo bày mưu tính kế.
Khi việc bại lộ, Lục Viêm  điều tra gấp. Những  từng  chung bàn tiệc rượu với   lượt phủi tay, nộp bằng chứng để bảo   . Không ai  giúp  một lời.
Ngày  bãi chức, Uyển Cơ  đến đưa tiễn. Nàng   lặng lẽ mang theo vàng bạc bỏ trốn, để   bàn trang điểm một phong thư:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thanh-toan-cho-phu-quan-boi-bac/chuong-9.html.]
“Tướng công ,
Thiếp vốn chẳng mong gì cao sang, nhưng   ch-ếc chìm cùng một con thuyền đắm. Người  thể lừa  khác, chứ  thể lừa  vận mệnh.
Thiếp  đây. Đừng tìm.”
Hắn siết chặt bức thư, m-á-u rỉ từ lòng bàn tay.
Trong lúc cùng cực nhất,  nhớ đến nàng –  phụ nữ năm xưa từng vì  mà chịu đựng bao tổn thương. Người từng đặt cơm chờ  suốt đêm, từng đưa thuốc khi  say xỉn trở về, từng tha thứ dù  tiểu  đẩy ngã mất con.  khi ,  chỉ  trách nàng hẹp hòi.
Giờ đây,   mất tất cả – chức vị, tiền bạc, cả  đàn bà mà  tưởng sẽ cùng  đến cuối đời.
Một ngày nọ,    "Trà Nhai",  ngoài hiên  lâu. Mái tóc bạc  ít nhiều, gương mặt từng sáng rỡ giờ khắc khổ, hốc mắt hõm sâu.
Hắn  dám bước , chỉ  từ xa bóng dáng quen thuộc đang rót  bên cửa sổ, bên cạnh là một bé gái đang ôm vai phụ  gọi to “cha ơi”.
Cảnh tượng   đến mức khiến  thấy   từng  cơ hội thực sự sống tử tế. Hắn  đ-á-nh mất  phụ nữ duy nhất từng yêu  vô điều kiện.
Ta   đón, chỉ sai  dâng cho  một ấm  nguội.
Trên khay ,  một chiếc lá ngân hạnh. Trên đó, chỉ  hai chữ: “Muộn .”
 
[HOÀN]