Yêu cầu quá đáng chứ?”
“Bọn nó bao nhiêu tiền ? Con còn bọn nó đưa tiền sinh hoạt!” Hạ Toàn thở dài.
“Bố gì , bọn nó đều . Lương tháng nào mà chẳng đủ nuôi cả nhà, nhà ai mà chẳng như thế? Những năm nay bọn nó cũng tiết kiệm kha khá , nếu bọn nó cảm thấy việc đưa tiền sinh hoạt là thiệt thòi, thì cứ bảo bọn nó về nhà ở. Nhà cũng nhất thiết cần tiền của bọn nó.”
Tề Oanh Oanh đưa đĩa hoa quả đến mặt bố chồng, cô mong Hạ Thiên và Hạ Huệ Huệ nhanh chóng rời lắm.
Hạ Thiên và Hạ Huệ Huệ gọi khỏi phòng thì thấy chuyện .
Hạ Huệ Huệ vốn chỉ đang buồn bã, giờ thì ngây .
Chuyện gì thế ? Vừa nãy bảo cô và trai về phòng ? Như thế vẫn đủ, còn họ nộp tiền sinh hoạt?
Dựa chứ!
Mấy năm nay nhà bác cả từng đòi tiền của họ, đây là điều họ nợ bố. Bố , những năm qua ông hy sinh nhiều vì bác cả, đây là lợi ích mà họ đáng hưởng.
“Ôi, Huệ Huệ và Hạ Thiên đến kìa, hai đứa đúng lúc lắm, mau đây. Bọn đang chuyện của hai đứa đấy, đừng đờ nữa.” Tề Oanh Oanh vui vẻ gọi họ gần.
Hai đành tới.
Hạ Chí Phi cháu trai và cháu gái, vẫn đổi quyết định: “Hạ Thiên, Huệ Huệ, hai đứa ở nhà bác cả, lẽ bác nên đề cập chuyện . Dù chúng cũng là một nhà…
Tuy nhiên, hai đứa cũng bố hai đứa gì với con trai cả của bác.
Nếu bác đòi một chút tiền sinh hoạt từ hai đứa, thằng bé đó thể sẽ luôn cách với bác.
Nó sẽ nghĩ bác vẫn thiết với hai đứa, nghĩ bác đối xử với bố hai đứa vẫn như .
Nó sẽ nghĩ bác xem trọng nó.”
“Thanh Hòa là đứa bác khó khăn lắm mới tìm về , bác thể ngày càng xa cách với nó. Hai đứa cũng thấy đấy, bây giờ nó thậm chí còn chịu gọi bác một tiếng bố, thể cứ như mãi , ?
Cho nên, hai đứa ở nhà bác, dù bác đuổi hai đứa , nhưng hai đứa đóng tiền sinh hoạt cho gia đình.
Mỗi tháng năm đồng, nếu hai đứa đồng ý, vẫn ở nhà bác cả, nếu đồng ý, bác chỉ thể để hai đứa về nhà ở.
Hai đứa trưởng thành , tự suy nghĩ .”
Hạ Chí Phi tỏ vẻ ôn hòa, khi những điều , vẫn giữ ý tứ tình . Không bất cứ lời khó nào.
Hạ Huệ Huệ nộp năm đồng, lập tức phản đối. Năm đồng một tháng là sáu mươi đồng một năm đấy, sáu mươi đồng đủ để cô mua bao nhiêu thứ cơ chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-dai-tau-phao-hoi-trong-van-nien-dai-ca-chep-da-trong-sinh/chuong-452.html.]
Hạ Thiên tính cách của em gái, vội vàng lên tiếng cô bé: “Bác cả, chúng cháu đồng ý đóng tiền sinh hoạt. Thực lẽ chúng cháu nên đóng từ , cũng nên để bác chủ động nhắc đến. Là cháu và em gái , còn để bác cả khó xử. Số tiền chúng cháu sẽ bắt đầu đóng từ tháng .”
Thái độ chủ động nhận của Hạ Thiên khiến Hạ Huệ Huệ ngây . Anh trai đang gì ? Dựa mà đưa tiền cho nhà họ!
Hạ Chí Phi thấy Hạ Thiên hiểu chuyện như , sự bất mãn của đối với cũng giảm chút ít: “Được , hai đứa về phòng . Bác chỉ chuyện bàn bạc với hai đứa thôi, gì khác. Hai đứa cũng đừng trách bác cả, dù , đây là vấn đề của bố hai đứa.”
“Bác cả cứ yên tâm, cháu hiểu hết.” Vẻ hiểu chuyện của Hạ Thiên khiến Hạ Chí Phi cảm giác đứa trẻ trở về như đây.
Trước khi Thanh Hòa về, đứa trẻ vẫn luôn như .
Hạ Huệ Huệ cho đến khi Hạ Thiên kéo , vẫn thể một lời phản đối.
Hạ Thiên đưa Hạ Huệ Huệ đến phòng đang ở, Hạ Huệ Huệ tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nhưng cũng thể to, sợ bên ngoài thấy.
“Anh, ý là ? Sao …” Hạ Huệ Huệ tủi cực kỳ.
“Đây là ý của bác cả, chúng ở nhà bác cả. Một là đưa tiền, hai là chỗ khác. Em rời khỏi đây ?”
Hạ Thiên bình tĩnh hỏi cô bé.
Hạ Huệ Huệ , lập tức nghẹn lời. Cô đương nhiên rời , nhà cô chỉ cách xa nhà máy, mà điều kiện cũng bằng ở đây. Mẹ cũng sẽ nấu cơm cho cô, nếu cô về nhà, chừng còn nấu cơm cho nữa. Hơn nữa, đồ ăn ở nhà cũng ngon bằng ở đây. Ở nhà họ Hạ, một tuần thể ăn thịt một . Về nhà thì chắc.
Quan trọng nhất là, ở đây, cô tiếp xúc với Kỷ Phong dễ dàng hơn. Còn thể theo dõi Hạ Vi một chút, đừng để tình cảm của Hạ Vi và Kỷ Phong trở nên hơn.
Tóm , ở đây nhiều lợi ích.
Thấy cô gì, Hạ Thiên mới tiếp: “Cho nên, chúng thì đưa tiền. Nếu em tranh cãi một hồi mới đưa, bác cả sẽ càng cảm thấy chúng hiểu chuyện. Chi bằng dứt khoát một chút, còn thể để ấn tượng với bác cả. Gần đây ấn tượng của nhà với bác cả lắm, chú ý một chút. Không thể để những nỗ lực bấy lâu nay tan biến hết .”
Hạ Huệ Huệ thở dài: “Em , em chỉ là cam tâm. Chỉ vì con trai ông về, ông liền với nữa. Với em cũng …”
“Yên tâm , nhanh sẽ trở bình thường thôi. Điều chúng cần bây giờ là ngoan ngoãn một chút, việc nên . Những chuyện khác, nhanh sẽ giải quyết thôi.” Hạ Thiên nghĩ đến kế hoạch của ông nội và bố, bắt đầu mong chờ .
Bất kể ông nội và bố thành công thất bại, cũng liên quan gì đến chuyện đó.
Cậu sẽ cố gắng lấy lòng bác cả trong thời gian , để thái độ của bác cả đối với trở như lúc ban đầu.
“Em , dù thì cũng như .” Hạ Huệ Huệ ủ rũ ngoài, lúc , cô liếc Hạ Vi đang chuyện với khác, càng ghen tị hơn.
Tại Hạ Vi cần lo lắng những chuyện ? Tại Hạ Vi là con gái của bác cả?
Cái loại như Hạ Vi…
“Bố cũng nghỉ ngơi ạ.” Hạ Chí Phi thấy Hạ Toàn mặt nặng trình trịch, lì ở đây chịu về phòng nghỉ, chút lo lắng cho ông.