“Mẹ cứ luôn là vì cho chúng con, nhưng bây giờ mới là hại chúng con nhất.”
Hạ Vi , cũng dậy về phòng.
Tề Nghênh Nghênh nổi nữa, bà thể gì đây?
Với tính cách của bố bà, lẽ ngày mai sẽ mang phần của bà đến đây.
Năm nào bà thể gặp bố còn chắc, hơn nữa, lúc gặp ông thì phần tài sản cũng còn nữa .
Biết thế... thà cứ lừa dối giả vờ còn hơn.
Bên , Hạ Chí Phi khi cầu xin bạn cũ xong, thì về. Sắc mặt cũng , gần như giống hệt Tề Nghênh Nghênh ở nhà.
Hạ Chí Phi nhíu mày: “Em thế? Mấy đứa trẻ ? Sao ai ăn cơm? Hạ Minh đưa đồ vẫn về ?”
Tề Nghênh Nghênh hỏi đến phiền lòng, đột nhiên đẩy một cái: “Đều là do hại!”
Hạ Chí Phi đẩy cái đến ngây , cái gì mà đều do hại?
“Anh gì ?” Hạ Chí Phi hiểu.
Tề Nghênh Nghênh chỉ cảm thấy uất ức tột cùng: “Nếu hôm đó vì Hạ Hữu Đức mà cãi với con trai lớn, thì nó đoạn tuyệt quan hệ với chúng .
Bố em cũng thể chuyện , bây giờ thì , bố em đến mắng em một trận kể, thậm chí còn chuẩn chia hết tài sản lẽ thể chia cho những đứa con khác trong nhà , cũng chuẩn cho con trai lớn.
Chờ phần của em đến tay, chỉ còn một phần năm thôi.
Nhà thiệt hại bao nhiêu?
Hạ Thành và cả Vi Vi đều tức giận , đều là do hại!”
Tề Nghênh Nghênh nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của hai đứa con nãy, bà càng khó chịu hơn.
Bao năm nay, bà cố gắng hết sức để mấy đứa con hạnh phúc, chẳng lẽ bà là một ? Chúng chỉ vì chuyện , mà dám xị mặt với như bà.
Hạ Chí Phi vợ , cuối cùng cũng hiểu .
Cũng hối hận, nếu vì nhà Hạ Hữu Đức, thì chuyện .
Cả nhà họ cũng thể vui vẻ hòa thuận.
“Bây giờ chúng đối xử với nó, cũng thể lành.” Hạ Chí Phi khuyên nhủ vợ.
Tề Nghênh Nghênh mỉa mai: “Làm lành? Bố em tinh tường thế nào chứ? Nếu bố em cảm thấy thể lành, thì sẽ gây chuyện . Ông chắc là gặp con trai lớn nhà , xác định là thể lành .
Cho nên mới đến tìm em trút giận, mới chuyện .
Em cho , cái nhà Hạ Hữu Đức đó, đuổi họ thật xa cho em!”
Mọi chuyện đến nước , dù chuyện nhà Hạ Hữu Đức cũng thể đổi .
Hạ Chí Phi ở điểm , nghĩ giống Tề Nghênh Nghênh.
“Em yên tâm Nghênh Nghênh, cũng gặp họ nữa. Lão Thẩm đồng ý , xưởng của họ sắp mở thêm chi nhánh, ông sẽ điều thằng Hạ Thiên .
Bây giờ ông còn thấy Hạ Thiên hơn cả .”
Lời của Hạ Chí Phi khiến tâm trạng Tề Nghênh Nghênh cuối cùng cũng hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-dai-tau-phao-hoi-trong-van-nien-dai-ca-chep-da-trong-sinh/chuong-579.html.]
“Bố, , con về .” Ngoài cửa, Hạ Minh đưa đồ về, đẩy cửa nhà, đặc biệt vui vẻ.
Nhìn thấy bộ dạng của Hạ Thiên và ông nội họ, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Sao giờ con mới về?”
Hạ Chí Phi cau mày, cơn tức giận nhận từ vợ, đều trút lên đầu con trai.
Hạ Minh vui vẻ về nhà, cho vẻ mặt ngơ ngác: “Con á? Bố thế? Nhà cách nhà chú ba xa thế nào, bố ? Con về về mất chừng đó thời gian mà!”
“Thôi , gọi con và em gái con ăn cơm.”
Hạ Chí Phi chút hổ, liền chuyển sang chuyện khác.
Hạ Minh hiểu gì gọi , bàn ăn, Hạ Minh thấy sắc mặt của , cả bố bên cạnh cũng chẳng khá hơn là bao, cùng với Hạ Vi và Hạ Thành vẫn đang lạnh lùng.
Cậu chỉ thấy kỳ lạ.
“Lúc con vắng, nhà xảy chuyện gì ?” Hạ Minh thấy quá kỳ lạ.
Mấy ai nấy cũng đều khổ sở thâm sâu.
“Có xảy chuyện đấy, ông ngoại đến, vì quá thiên vị, nên ông giúp bù đắp cho cả. Phần tài sản thể chia , chỉ còn một phần năm.
Những phần còn đều cho cả , đó là những thứ lẽ thể chia cho chúng .”
Hạ Thành với giọng điệu mỉa mai.
Khiến Tề Nghênh Nghênh cúi đầu con trai, sợ vẻ mặt của con trai sẽ bà đau lòng.
Hạ Minh xong, suýt nữa thì vỗ tay cho ông ngoại. Chuyện đúng là ông ngoại thể , và chỉ ông ngoại như , mới chịu ngoan ngoãn.
Dù căn bản chuẩn bù đắp cho cả, cũng coi cả là con trai, nếu như , cả nên nhiều hơn một chút!
Họ chỉ thấy bây giờ cả nhận gì từ gia đình, mà nghĩ, lỡ như... lỡ như khi bắt cóc năm đó, cả là thiên tài như bây giờ, cũng khả năng bước khỏi cái làng đó.
Thì cả bây giờ sẽ sống cuộc sống thế nào?
Anh cả chỉ dựa khả năng của chính mà bò khỏi vũng bùn, và tất cả những điều đó, đều liên quan gì đến họ.
“Hạ Minh, con đừng giả câm, bình thường con với cái thằng Vương Thanh Hòa quan hệ nhất, bây giờ con cảm thấy thế nào?” Hạ Thành bất mãn hỏi đứa em trai ngu ngốc .
“Cảm thấy thế nào? Chẳng ?” Hạ Minh tự múc một bát cơm lớn, bắt đầu ăn.
Hạ Thành nghẹn.
“Cái gì mà ?”
“Đồ của ông ngoại cho ai, ông tự quyết định. Ai quy định là cho chứ? Anh lấy cái mặt dày đó?” Hạ Minh hỏi ngược .
“Mày!” Hạ Thành quăng đũa, định đ.á.n.h em trai.
“Đủ ! Mấy đứa thấy cái nhà còn đủ ầm ĩ ? Chuyện chúng cũng cách nào, Hạ Minh đúng, đó là chuyện của ông ngoại các con. Còn về phần và con, dù nó nhận chúng .
Tài sản của chúng cũng sẽ phần của nó.”
Hạ Chí Phi lạnh lùng ngăn cản đứa con trai thứ hai, chuyện ngày hôm nay đả kích quá lớn.
Bây giờ căn bản thể bình tĩnh !
Tề Nghênh Nghênh nước mắt, thế... nếu thể chọn một nữa, bà tuyệt đối sẽ đón con trai lớn về.