Thập Niên 60: Đại Tẩu Pháo Hôi Trong Văn Niên Đại Cá Chép Đã Trọng Sinh - Chương 586

Cập nhật lúc: 2025-11-19 08:06:38
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hừm...” Vương Thanh Hòa khẽ lời .

Ánh mắt rơi khuôn mặt Hạ Chí Phi: “Ông vì bênh vực , mà là vì bênh vực chính . Hạ Chí Phi, những đó bắt cóc , khi ông tìm về, ông gì họ.

Chọn cách tha thứ cho họ.

Những đó g.i.ế.c , ông vẫn bênh vực .

Ông ngược còn cảm thấy giậu đổ bìm leo, khi tự đòi công bằng.

Sao đến lượt chính ông tổn thương, lập tức thể tha thứ nữa?”

...” Hạ Chí Phi giải thích.

“Bởi vì nó liên quan đến lợi ích của ông, nào ông cảm thấy họ đáng ghét, cảm thấy xót cho , chẳng đều là vì ông nghĩ thể ông nở mày nở mặt ? Ông bao giờ đặt và Hạ Minh ở cùng một vị trí.

Có thời gian đến mặt thấy ghê tởm, chi bằng về nhà soi gương cho kỹ?

Chúng duyên phận cha con, giữ chút thể diện mà ông yêu quý nhất .

Kiếp cố gắng đừng gặp .”

Thái độ của Vương Thanh Hòa lạnh lùng.

Hạ Chí Phi xong chỉ thấy trong lòng đau đớn từng cơn, nhưng cũng thể thừa nhận, những lời đều là sự thật.

Anh yêu đứa trẻ , Nghênh Nghênh cũng yêu nó.

Anh và Nghênh Nghênh, đối với đứa trẻ , đều những đòi hỏi riêng.

Hạ Chí Phi rời trong sự thất thần như thế nào.

Vương Thanh Hòa về sân, đóng cửa , tiếp tục băm thịt.

Đêm khuya.

Tiếng pháo nổ to, tuy vật chất lúc phong phú, nhưng nhà nào cũng thắp đèn.

Bà Ngụy đủ mười hai món ăn.

“Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi.”

Bà gọi xong, cả nhà quây quần bên bàn ăn.

Bà Ngụy nét mặt rạng rỡ: “Đây là đầu tiên cả nhà chúng cùng đón Tết, hy vọng năm nào cũng ở bên , cuộc sống năm sẽ hơn năm !”

“Mẹ đúng! Chúng sẽ ngày càng hơn.” Bạch Tú Tú về tương lai tươi đó, nên cô tin chắc sẽ ngày càng hơn.

Vương Thanh Hòa cũng gật đầu: “Mẹ và vợ đều đúng.”

Cậu từng mơ thấy, cái tương lai thể thấy đó.

Đêm khuya, qua mười hai giờ.

Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú canh thời gian chúc Tết bà Ngụy: “Mẹ, chúc mừng năm mới.”

Bà Ngụy vô cùng xúc động, đưa cho hai mỗi một phong bao lì xì: “Đáng lẽ đưa cho các con từ lâu , bao năm nay cứ ở nhà chị con, mãi cơ hội.”

“Cảm ơn .” Hai đều nhận lì xì.

Sau đó Minh Minh và Nguyệt Nguyệt chúc Tết ba họ, khi lì xì cho hai đứa trẻ xong.

Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú liền chuẩn ngoài.

Thầy giáo của Vương Thanh Hòa ơn lớn với họ, họ chúc Tết ông Trương khi về làng.

Sau khi trở về, họ tranh thủ thời gian , chúc Tết thầy giáo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-dai-tau-phao-hoi-trong-van-nien-dai-ca-chep-da-trong-sinh/chuong-586.html.]

Nhà họ Chu, Chu Giải Thư cô đơn ngoài, lắng tiếng pháo.

Tú Quyên chồng, trong lòng cũng chút xót xa.

Đang định an ủi ông vài câu, thì thấy Vương Thanh Hòa và vợ mang đồ đến.

“Tú Quyên, mau mở cửa.” Chu Giải Thư cũng bất ngờ.

Tú Quyên mở cửa, Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú liền chúc Tết hai : “Thầy, thím, chúc mừng năm mới.”

Nói , Vương Thanh Hòa cùng vợ, cúi đầu lạy hai .

“Mau dậy! Mau dậy! Hai đứa, hai đứa đến lúc ?” Chu Giải Thư vui mừng gì, ông còn nghĩ ban ngày học trò đến, sẽ giữ ăn cơm.

Không ngờ, giờ họ còn sẵn lòng đến.

“Năm nay là năm đầu tiên con bái sư, đến lúc là điều nên . Thầy thím đừng chê bọn con là .” Vương Thanh Hòa ôn hòa .

“Nói gì thế? Tú Quyên, mau, chúng ăn cơm. Hai đứa ăn ở nhà ? Thôi, ăn cũng ăn cùng chúng một bữa nữa! Bánh chẻo thím con gói ngon lắm!” Chu Giải Thư vui vẻ như một đứa trẻ.

Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú cũng từ chối lòng của thầy giáo.

Ăn thêm một bữa ở đây, mãi đến muộn, trời gần sáng, Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa mới về.

Ra khỏi nhà, hết ngõ, bên ngoài trời bắt đầu hửng sáng.

Đèn các nhà vẫn tắt, Bạch Tú Tú bàn tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y , ấm trong lòng bàn tay khiến cô đặc biệt yên tâm.

Cô khẽ ngẩng đầu, vẻ dịu dàng trong ánh mắt của chồng, nhẹ giọng : “Thanh Hòa, em với , em yêu ? Kiếp , em cùng đầu bạc răng long. Nếu kiếp , thì kiếp cũng .”

Vương Thanh Hòa ngỡ ngàng những lời , tim bắt đầu đập loạn.

...

Vương Thanh Hòa vợ , từ cái đầu tiên gặp cô, thể tùy ý mưa gió trong tim .

Giờ phút , trong đôi mắt linh động của cô, cuối cùng cũng hình bóng .

Ánh mắt đó, là cảm xúc mà mơ ước thấy, cô cô bằng lòng ở bên trọn đời!

Vương Thanh Hòa nhất thời cảm thấy, cảm xúc nào thể diễn tả niềm vui sướng của lúc .

Cậu ôm chặt lấy cô, bầu trời hửng sáng , kích động vui mừng: “Được, chúng sẽ ở bên mãi mãi, đời đời kiếp kiếp, Tú Tú, hôm nay là ngày vui nhất đời , nghĩ sẽ còn lúc nào vui hơn ngày hôm nay nữa.”

Thời gian, thể mang cho những gì?

Biết thế miếng bánh vẽ năm đó, là vì những miếng bánh lớn hơn trong tương lai, lúc đó nên đập nát miếng bánh vẽ đó !

Thoáng chốc, hai mươi năm .

Ngồi trong tòa nhà công ty mới xây xong, chồng tài liệu lớn đặt mặt, cùng với đủ loại hợp đồng cần ký.

Dư Thành trong lòng phát một tiếng nổ chói tai.

Cậu chỉ đống đồ đó, thể tin : “Đây đều là việc của ? Ông chủ ? Anh ? hỏi , !”

Dư Thành chất vấn trợ lý của .

 

Trợ lý là một đàn ông lạnh lùng thích mặc vest đen, thuần thục khả năng phớt lờ cơn giận của sếp.

Anh báo cáo với vẻ mặt cảm xúc câu hỏi của sếp: “Vợ của ông chủ hôm nay sinh nhật, về nhà . Anh , công việc của công ty trong tháng tới đều giao cho , nhớ tăng cường tuần tra ở xưởng sâm.

Và, xưởng t.h.u.ố.c chính thức hoạt động.

Thuốc mới mà chúng nghiên cứu cũng cấp phép, thể chính thức đưa sản xuất.

Loading...