Dương Anh Hùng sửng sốt,  bất ngờ  Hạ Nham. Đối diện với khuôn mặt vui vẻ của ,   cúi đầu  bát mì,    Kim Tú Châu và em gái đang  đối diện.
 
Cậu  c.ắ.n môi, mắt dần đỏ lên: "Tớ..."
 
Ngụy Ninh Thanh cũng  ngạc nhiên. Cậu   ngày mai là sinh nhật Dương Anh Hùng.
 
  vẫn  vui  với Dương Anh Hùng: "Chúc mừng sinh nhật! Mau ăn mì ."
 
Kim Tú Châu  : "Chúc mừng Anh Hùng  lớn thêm một tuổi. Mong   cháu càng ngày càng ."
 
Phó Yến Yến  cạnh Kim Tú Châu cũng : "Chúc Anh Hùng ca mau lớn, càng ngày càng khỏe mạnh."
 
Mau lớn . Với   mà , lớn lên mới là điều .
 
Dương Anh Hùng khẽ ừ. Cậu  dùng giọng  nghẹn ngào : "Cảm ơn."
 
Hạ Nham vội : "Mau ăn mì . Sợi mì trường thọ   bình thường , chỉ  một sợi thôi. Không  c.ắ.n đứt,  ăn một  hết luôn."
 
Nghe , Ngụy Ninh Thanh tò mò thò đầu  xem.
 
Dương Anh Hùng cũng tò mò cầm đũa lên. Nghe  chỉ  một sợi,     ăn thế nào.
 
Hạ Nham vẫn ở bên thúc giục.
 
Dương Anh Hùng đành  gắp lên ăn. Cậu   dám c.ắ.n đứt, chỉ  thể từ từ nuốt.
 
Phó Yến Yến  chịu nổi, xen : "Đừng   . Lúc   ăn,   c.ắ.n đứt   bao nhiêu . Chỉ cần  bỏ dở là ."
 
Dương Anh Hùng  đầu  Hạ Nham, tức giận vì   trêu.
 
Hạ Nham xoa đầu  hắc hắc,  lè lưỡi  mặt quỷ với em gái: "Con nhỏ xảo quyệt."
 
Phó Yến Yến trợn mắt trắng với .
 
Kim Tú Châu bảo   tiếp tục ăn cơm, vì cơm vẫn  xong.
 
Hạ Nham vội  xuống cầm bát cơm lên,  kể chuyện xảy  ở trường với Kim Tú Châu. Rõ ràng cùng một lớp, học cùng một thầy cô.
 
 Hạ Nham luôn   nhiều chuyện vui. Ngụy Ninh Thanh mỗi   đều thấy  thể tin nổi.
 
Bên cạnh, Dương Anh Hùng lặng lẽ ăn sợi mì trường thọ. Mũi    cay cay, cảm thấy đây là bát mì ngon nhất  từng ăn.
 
Nhiều năm , mỗi  sinh nhật, Dương Anh Hùng đều tìm Hạ Nham  cho một bát mì trường thọ. Mỗi  ăn,   đều   ngon bằng  đầu, chê tay nghề Hạ Nham  tiến bộ. Tức đến mức Hạ Nham  đ.á.n.h  . Cậu vất vả  mì, thằng cha  còn kén cá chọn canh, thật    hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-150.html.]
 
——
Khoảng hơn nửa tháng , Kim Tú Châu bỗng nhận  tin tức của Giang Minh Xuyên.
 
Một vợ quân nhân trong khu nhà đột nhiên tìm đến,  với Kim Tú Châu rằng hình như cô  thấy doanh trưởng Giang trong bệnh viện.
 
Kim Tú Châu  , nửa ngày  phản ứng : "Anh  ở trong bệnh viện?"
 
Hai  thực   quen lắm, nhưng  vợ quân nhân đó cũng học lớp xóa mù chữ, thường gặp mặt, và  hỏi Kim Tú Châu vài , nên cố ý  bụng đến báo cho cô.
 
"Lần  lũ lụt quá nghiêm trọng, nhiều chiến sĩ  thương. Bệnh viện địa phương  chứa nổi, một  ca nặng  chuyển thẳng về bệnh viện thành phố chúng . Chồng  là một trong  đó. Nửa đêm   gọi điện,  thu xếp đồ đạc chạy đến ngay, chăm sóc   hai ngày. Thấy tình hình    định,  mới định về lấy ít quần áo tắm rửa. Lúc  về,  thấy cửa phòng bệnh bên cạnh mở, liền liếc ,  thấy hình như doanh trưởng Giang  trong đó."
 
"  chắc chị   , nên  đến  cho chị. Nếu doanh trưởng Giang  , chắc là sợ chị lo."
 
Kim Tú Châu vội : "Nếu   chị ,  thực sự   . Tên nhà quê đó thật là... Ở ngay trong thành phố mà cũng  chịu . Thật cảm ơn chị, thật sự đó. Để lát nữa  đến nhà cảm ơn chị.  chuẩn  một chút, lát nữa sẽ đến bệnh viện xem."
 
Người vợ quân nhân vẫy tay: "Không cần,  cần.  cũng   gì, chỉ  thêm một đoạn đường thôi."
 
Rồi cô   : "Chị cũng định lên thành phố ? Vậy đợi  cùng , chúng   bạn."
 
"Được, , . Chị đợi  một chút,  xong ngay."
 
Nói  cô   phòng, hít sâu hai  để bình tĩnh ,   phòng thu xếp đồ đạc. Ngoài quần áo tắm rửa của  và Giang Minh Xuyên, cô còn mang theo sữa mạch nha và hoa quả hộp. Khi bước , cô thấy con gái cũng  thu xếp xong một túi nhỏ, đang mở to đôi mắt  .
 
Kim Tú Châu thấy mềm lòng. Cô định    một , nhưng  đôi mắt to rõ ràng đen trắng của con gái, đành nuốt lời, đổi thành hỏi: "Thu xếp xong  ?"
 
Phó Yến Yến gật đầu.
 
Kim Tú Châu : "Vậy  thôi."
 
Hai  con  đến cửa, thấy  vợ quân nhân  đang  chuyện với Chúc Anh. Chúc Anh thấy Kim Tú Châu xách túi đồ, vội lấy  : "Em đừng . Để   xem giúp. Em mới  mấy tháng? Bệnh viện   bệnh, em  mà  lây bệnh thì  ? Chồng em   với em, chắc là   em qua đó."
 
Người vợ quân nhân  ,  Kim Tú Châu đang mang thai. Trước còn thấy lạ  doanh trưởng Giang   với nhà, thậm chí đoán hai  cãi . Giờ thì hết thấy lạ, vội : "Vậy chị đừng  nữa. Bệnh viện giờ bệnh nhân đông lắm, chị    . Chị đừng lo, để  mua thêm một suất cơm, sẽ  để chồng chị đói ."
 
Chúc Anh cũng : "Chiều nay  rảnh,  giúp em xem. Việc    kinh nghiệm. Trước đây con trai   viện một tháng vì  thương,   chăm sóc."
 
Phương Mẫn trong phòng  thấy tiếng động liền bước  xem. Hiểu rõ chuyện gì xong, chị cũng : “Chị cả giúp em  xem một chuyến. Em cứ cố tình , doanh trưởng Giang chắc chắn còn  lo lắng cho em.”
 
Kim Tú Châu cũng     tiện. Bệnh viện  là  bệnh, giờ cô đang mang thai, dễ xảy  chuyện ngoài ý . Chỉ là trong nhà  còn ai khác, cô   thì  lẽ bỏ mặc Giang Minh Xuyên ở bệnh viện?
 
Phó Yến Yến  bên cạnh kéo kéo áo . Kim Tú Châu cúi xuống, liền  con gái : “Con  với bác cả xem tình hình thế nào  về kể  cho  .”
 
Kim Tú Châu   lòng dịu , ngẩng lên  hai  đầy  ơn: “Vậy cũng ,  phiền hai chị .”