Rồi cô mở túi, lấy  quần áo của ,  móc từ trong túi  tiền và phiếu lương thực đưa cho chị dâu: “Không đủ thì lát nữa em bù thêm.”
 
“Được.”
 
Phó Yến Yến  kéo kéo áo Kim Tú Châu.
 
Kim Tú Châu xoa đầu con: “Con còn nhỏ, đợi  con về  tính .”
 
Chúc Anh cũng  : “Bệnh viện  là  lớn, một đứa trẻ con   tiện.”
 
Đợi    , Kim Tú Châu  vài câu với Phương Mẫn  mới đóng cửa , bảo con gái: “Bệnh viện  đông mắt tạp, ba con đang bệnh  rảnh trông chừng con. Lỡ gặp  kẻ bắt cóc thì  ?”
 
Lần  Tiền Ngọc Phượng từ thành phố về  kể, ở xưởng đường  đứa trẻ con nhà công nhân  bắt cóc. Người lớn     nhà, hai đứa trẻ ở nhà vẫn bình thường,  một hôm về thì  thấy . Cả nhà lùng sục khắp thành phố cũng  tìm thấy. Có  chứng kiến  hai đứa trẻ   lạ dẫn , lúc đó gặp còn hỏi một câu, họ bảo là họ hàng nhà nó nên  ai để ý.
 
Phó Yến Yến định     trẻ con, nhưng nghĩ  cũng   còn non nớt. Trong mắt  bây giờ, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.
 
Trong lòng cô  bực bội,  chút bất lực,   chút vui mừng khó tả.
 
Trong mắt Kim Tú Châu lúc , ba Giang  quan trọng, nhưng cô cũng  quan trọng.
 
Cô ngẩng đầu an ủi : “Ba khỏe mạnh, chắc chắn sẽ   .”
 
Kim Tú Châu xoa đầu con, lòng bồn chồn gật đầu.
 
Một lúc ,  lẽ Phương Mẫn sợ cô lo lắng nên sang  chuyện cùng cô.
 
Hai  đợi đến khi Hạ Nham tan học về, thì Chúc Anh cũng trở về.
 
Hạ Nham  xào xong hai món. Kim Tú Châu mời   ở  ăn cơm. Chúc Anh uống vài ngụm nước  mới : “Tình hình doanh trưởng Giang  nghiêm trọng lắm, chỉ là chân  đứt.”
 
Tim Kim Tú Châu thắt , chân đứt mà  nghiêm trọng?
 
 Chúc Anh  thản nhiên: “Bác sĩ    thể chất , dưỡng một thời gian sẽ khỏi. Cô đừng lo, vài hôm nữa là   về nhà .”
 
Kim Tú Châu nhíu mày: “Đứt thế nào?”
 
Chúc Anh thở dài: “ hỏi, doanh trưởng Giang lúc đầu còn   ! May  đồng chí nhỏ cùng phòng kể:   đưa một cụ già qua sông,  đến giữa dòng cụ đột nhiên nhớ trong nhà còn tiền  lấy, nhất quyết đòi  về. doanh trưởng Giang bảo để  lấy hộ cụ còn  chịu, cụ đòi tự xuống. Dòng sông chảy xiết, cụ già suýt nữa  nước cuốn . doanh trưởng Giang vì cứu  nên  cành cây  sông đâm.”
 
Nghe đồng chí nhỏ  mực nước tới cổ,  níu dây thừng mới   . Mà doanh trưởng Giang  chỉ đứt chân,  cũng đầy thương tích. Lúc bác sĩ  băng, bà  thấy da thịt  nát hết, trông  đáng sợ.
 
 mấy chuyện đó bà  dám kể với Kim Tú Châu, sợ cô lo.
 
Kim Tú Châu thấy vẻ mặt bà bình thản, tưởng  nghiêm trọng, gật đầu: “Không nghiêm trọng thì .”
 
Trong lòng cô tức giận lão già ,  c.h.ế.t thì c.h.ế.t một , suýt nữa hại c.h.ế.t chồng cô. Cũng may  đời nay lương thiện, chứ ở triều Đại Cảnh  , cô  lột da cả nhà họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-151.html.]
 
Mấy ngày  đó, Kim Tú Châu ở nhà yên tâm đợi Giang Minh Xuyên về.  đợi mấy ngày vẫn  thấy bóng , cô thực sự  yên tâm, bèn nhờ Hạ Nham xin nghỉ một ngày, đưa cô lên thành phố thăm chồng.
 
Có lẽ do ảnh hưởng kiếp  quá sâu sắc, Kim Tú Châu  bao giờ xem Hạ Nham như một đứa trẻ. Mỗi khi Giang Minh Xuyên vắng nhà,  việc gì cô đều bàn với Hạ Nham.
 
Trong mắt Kim Tú Châu, con trai   sẽ là trụ cột gia đình.
 
Có lẽ vì quan niệm và thái độ , Hạ Nham dù bình thường còn nghịch ngợm, nhưng gặp việc thì trở nên chín chắn,  chính kiến, như một  lớn thu xếp đồ đạc cần mang, mang theo tiền và phiếu lương thực,  dẫn  và em gái lên thành phố.
 
Suốt đường , Kim Tú Châu gần như   bận tâm. Cậu lo mua vé tàu, vé xe,  còn hỏi thăm đường đến bệnh viện.
 
Đến bệnh viện,  cẩn thận che chở bên cạnh , dẫn   thẳng  phòng bệnh.
 
Trong phòng, Giang Minh Xuyên treo chân   giường, tay và cổ đều băng bó trắng toát. Vậy mà  vẫn cầm trái đào gặm.
 
Kim Tú Châu bước , lúc đầu   nhận . Thực    thấy  , nhưng  nghĩ nhiều, vì  vợ sẽ  đến. Nghe đồng chí cùng phòng gọi tên,  theo phản xạ  ,  thấy bóng  trong cửa.
 
Một lớn hai nhỏ.
 
Anh  đôi mắt đỏ hoe của Kim Tú Châu, sững  tại chỗ.
 
Kim Tú Châu dẫn các con  tới,  dừng ở cuối giường  .
 
Cậu con trai sốt ruột chạy đến bên Giang Minh Xuyên,  cha từ đầu đến chân  òa , gục   cha: “Ba, ba   ?”
 
Mấy ngày nay  tin ba  viện,  lo lắng vô cùng, nhưng  và các dì đều bảo ba  . Cậu nghĩ  là con trai duy nhất trong nhà,  đang mang thai, em gái còn nhỏ, nên  dám tỏ  sợ hãi. Đến hôm qua  bảo  xin nghỉ ở trường, hôm nay đưa   thăm ba,  mới đoán tình hình ba  lẽ  như lời   .
 
Trên đường , dù  an ủi  và em, nhưng trong lòng  tính toán đủ thứ. Giờ thấy ba   giường bệnh, càng thấy đau lòng.
 
Cậu  từng thấy ba trông t.h.ả.m thương như .
 
“Ba, ba  đau ?”
 
Giang Minh Xuyên thấy mắt con đỏ hoe, lòng mềm , định xoa đầu con nhưng một tay cầm trái đào, tay  bất tiện cử động, đành : “Không ,   , sắp khỏi .”
 
Phó Yến Yến cũng  ngờ ba Giang  thương nặng thế, chậm rãi bước đến  lưng  trai, lo lắng  cha.
 
Giang Minh Xuyên  với con,  ngẩng lên  Kim Tú Châu, vội : “Thực sự  nghiêm trọng,  thương nhẹ. Nặng thì   phẫu thuật ,   cần.”
 
Kim Tú Châu   gì,  chân  đang treo.
 
Cô  hiểu phương pháp điều trị , nhưng vẫn tin tưởng bác sĩ. Cô   Giang Minh Xuyên, mới một thời gian ngắn,  gầy hẳn , mắt trũng sâu.
 
Cô mím môi: “Đây là   vài ngày nữa sẽ về nhà?”
 
Giọng cô bình thản, nhưng Giang Minh Xuyên hiểu vợ, như thế là cô thực sự tức giận.