Phó Yến Yến  nghĩ nhiều, tưởng Chúc Anh lớn tuổi tai nghễnh ngãng   rõ    chào, liền đáp: "Đây là cô của cháu."
 
Ánh mắt Chúc Anh càng sáng: "Ồ, cô ? Bao nhiêu tuổi ? Đã lập gia đình ?"
 
Phó Yến Yến: "..."
 
Sao  thế,  định  mối cho con trai lớn khó gả của bà  ?
 
Đừng tưởng cô còn nhỏ  ,  bà  còn để ý  cô, luôn cho rằng ba Giang   trai bằng con trai bà.
 
Bạch Cảnh Chi  ăn cơm  kể chuyện ở trường. Bữa cơm kết thúc, chính ủy Chúc liền dẫn Chúc Anh và Phương Mẫn  về.
 
Ra đến cửa còn  thấy tiếng  chuyện của năm  trong nhà, hình như Bạch Cảnh Chi phát hiện Giang Minh Xuyên  thương, đang lo lắng hỏi thăm.
 
Chúc Anh  nhịn ,   nhà  vội vàng nắm tay em dâu, hỏi : "Cô bé  trông thật thùy mị,    kết hôn ?"
 
Vừa nãy chị hỏi cô gái nhà họ Giang, nhưng cháu bé dù  vẫn là trẻ con,  hiểu ý chị, chỉ ngây thơ .
 
Phương Mẫn cũng thật thà, còn  : "Cô  còn đang  học, vẫn là trẻ con mà."
 
Câu  khiến bao lời trong lòng Chúc Anh nghẹn  trong cổ họng. Chị  im một lúc, do dự : "Nhìn cũng  nhỏ lắm."
 
Con gái nhà chị mười tám tuổi  lấy chồng . Ngày  chị còn trẻ hơn, mười sáu tuổi  dẫn em trai theo chồng, đứa con đầu  giữ , tính  Kỷ Lăng là đứa con thứ hai của chị.
 
Phương Mẫn  hiểu, chớp mắt : "Vẫn còn nhỏ lắm."
 
Cô đôi khi vẫn cảm thấy  là trẻ con, Bạch Cảnh Chi còn nhỏ hơn cô nhiều,   trẻ con là gì?
 
 cô ngại  điều  với chị dâu, chị dâu  , chỉ  nhiều chuyện.
 
Chúc Anh    thông với cô, liền vội bảo cô về phòng nghỉ ngơi.
 
Phương Mẫn bèn  .
 
Chờ   khuất, Chúc Anh  đầu  thấy em trai  bên cạnh , tức giận véo tay .
 
Chính ủy Chúc đưa tay lên môi "suỵt" nhẹ: "Thôi nào, em  chị tính toán gì . Vừa nãy    mắt sáng rực,  sợ  phát hiện  chê  ?"
 
Chúc Anh trừng mắt liếc , mắng  vô tâm: "Cháu ngoại   lớn thế,   lo,  còn  cho chị lo? Thằng nhóc đó qua năm nữa là sắp ba mươi,  thì tìm đối tượng thế nào? Người cùng tuổi nó con cái lũ lượt . Em  An An, nhỏ hơn nó mà   hai đứa con."
 
"Thằng nhóc đó tính tình bướng bỉnh,  cố chấp..."
 
Thấy chị cả sắp lải nhải, chính ủy Chúc đau đầu ngắt lời: "Được ,  , vài hôm nữa em thăm dò doanh trưởng Giang."
 
"Qua năm nữa sắp ba mươi"? Không  chị tính thế nào, cô con gái nhà   còn nhỏ lắm.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-155.html.]
Nghe , mắt Chúc Anh lập tức sáng rỡ.
 
 chính ủy Chúc nhanh chóng  thêm: "Hai nhà  quan hệ , dù  thành cũng   vì chuyện  mà sinh hiềm khích."
 
Rốt cuộc, Phương Mẫn và Kim Tú Châu  thiết,   vì việc  mà bất hòa.
 
Chúc Anh  hiểu: "Có gì mà sinh... sinh cái gì khích? Cháu ngoại    kém, chị thấy còn  trai hơn  doanh trưởng Giang ."
 
Chính ủy Chúc  xong im lặng. Cháu trai   đúng là khá  trai, nhưng  so với Giang Minh Xuyên hơn, thì  chắc. Mấy tháng    khảo sát còn gặp nó, đen nhẻm như than, nếu   nó chạy đến gọi,  suýt  nhận .
 
  vẫn : "Nhà doanh trưởng Giang điều kiện , hai vợ chồng   yêu thương cô em gái ."
 
Chúc Anh vội : "Chị  tiền, mấy năm nay cháu ngoại  kiếm  tiền, chị  dùng một xu, đều để dành cho nó   cưới vợ."
 
Chính ủy Chúc   giải thích , đành bất đắc dĩ: "Được, em  ."
 
Nói  vội : "Em  xem sách một lát, chị thu dọn  ."
 
Chúc Anh vui vẻ gật đầu, cảm thấy chuyến   uổng,  những chăm sóc  em trai em dâu, mà còn  thể kiếm thêm một cô con dâu.
 
Nghĩ tới đây, chị vội nhắc: "Em để tâm một chút, cháu ngoại    cưới  vợ   là nhờ em đấy."
 
Chính ủy Chúc: "..."
 
Áp lực quá lớn!
 
Không chỉ chính ủy Chúc đau đầu, nhà họ Giang bên cạnh cũng vì Bạch Cảnh Chi trở về mà trở nên nhộn nhịp hẳn.
 
Ăn cơm xong,   vây quanh Bạch Cảnh Chi, xem cô lấy quà mang về.
 
Đầu tiên là quà cho hai đứa trẻ: cho Hạ Nham một chiếc khăn quàng cổ, cho Yến Yến một chiếc mũ. Sau đó cô lấy  một lọ kem dưỡng da mua cho Kim Tú Châu, một cây cạo râu mua cho Giang Minh Xuyên, ngoài  còn  nhiều đồ ăn vặt.
 
Kim Tú Châu lập tức thử kem dưỡng da. Cô    về món , hình như  đắt. Dù cô nghĩ mỡ tự  của  là  nhất, nhưng vẫn  vui.
 
 cô vẫn hỏi: "Mua nhiều thế, tiền  đủ ?"
 
Sợ cô tiết kiệm, dành dụm tiền mua quà cho  .
 
Bạch Cảnh Chi  càng tươi: "Đủ , đủ . Mọi  cho em nhiều tiền tiêu vặt thế, em dùng  hết. Mấy món  là em dịch sách cho thầy, thầy cho tiền trợ cấp mua đấy. Tiền tiêu vặt   cho em còn dư tới một nửa."
 
Học kỳ  nhờ dịch sách cho thầy, cô kiếm  hai mươi đồng, dùng hết để mua quà cho  .
 
Tiền tiêu vặt còn dư, cô thấy dùng tiền đó mua quà  , như kiếm lời bằng tiền của  chị.
 
Học kỳ  khi trở  trường, cô  suy nghĩ  nhiều về phương pháp chị dâu chỉ. Ban đầu cô  chuẩn  tinh thần, nhưng khi  ký túc xá mới thấy khó thực hiện. Sau đó cô bỏ cách dựa   khác, chỉ sống cho .
 
Khác biệt duy nhất là, giờ cô  gia đình chống lưng, nếu  bắt nạt, cô dám đối mặt và   bất mãn.