Kim Tú Châu hài lòng gật đầu,  giải thích cặn kẽ: "Em mới về ít ngày,  tên Văn Quân đó, chị với cô   quen, đột nhiên đến mai mối, chúng   đề phòng."
 
"Dù đối phương   vấn đề, đó cũng   là môn hôn sự . Hơn em nhiều tuổi,   từng kết hôn. Em   gả   chồng, cần gì lấy loại đàn ông khó tính đó? Điều kiện em  thua kém ai,   dù  tìm    hơn, cũng chẳng kém . Chúng   chỉ xem gia cảnh, mà còn  xem phẩm hạnh và tính tình gia đình họ."
 
Bạch Cảnh Chi ngây thơ gật đầu, ngoan ngoãn: "Em  lời chị."
 
Trong lòng cô,  chị đều là   với .
 
Giang Minh Xuyên : "Chị dâu em suy xét chu . Sau  em gả cho ai,  qua ải chúng  ."
 
Bạch Cảnh Chi  một tiếng,  hề thấy  chị độc đoán, ngược  vui vì  quan tâm.
 
Bên  bàn chuyện em gái, nhà họ Chúc bên cạnh, Phương Mẫn cũng kể chuyện   lỏm  trong bữa cơm: "Cảnh Chi quá xuất sắc, mới về    đến mai mối."
 
Cô  với vẻ tự hào, vì trong lòng xem Bạch Cảnh Chi như một nửa học trò của .
 
Nào ngờ chồng và chị chồng  xong đều  khó hiểu, đặc biệt chị chồng còn dè dặt hỏi: "Em xem lời Kim Tú Châu thật  giả? Điều kiện  thế mà  từ chối?"
 
Theo chị, lương tháng tám chín chục là đỉnh lắm . Con trai chị hơn bốn mươi, chị  vênh váo.
 
Phương Mẫn   ý chị chồng, thật thà : "Chắc chắn thật mà. Vợ chồng Kim Tú Châu  để ý tiền nong. Trước Cảnh Chi chịu nhiều thiệt thòi, hẳn họ  giữ em  bên cạnh."
 
Chúc Anh  , lòng chợt trống vắng. Con trai chị phục vụ ở miền Bắc, xa nơi  lắm.
 
Bữa cơm xong, hai chị em   chuyện trong bếp.
 
Chúc Anh sợ Phương Mẫn trong phòng sách  thấy, hạ giọng mắng em trai bất cẩn, để  khác giành mất cơ hội. Giờ thành  nước sôi, khỏi  .
 
Chính ủy Chúc cúi đầu chịu mắng. Mấy ngày nay bận quên béng mất chuyện .
 
Nghe những lời , lòng thấy oan ức, như thể chuyện  chắc chắn thành công.
 
Cuối cùng, Chúc Anh vẫn  bỏ ý định, bảo em trai vẫn  đề cập với vợ chồng Kim Tú Châu,    thành.
 
Chính ủy Chúc đồng ý.
 
  kịp tìm cơ hội, cháu gái gọi điện báo nhà  chuyện. Cháu rể  thương khi chống lũ cứu dân, hai đứa nhỏ   lượt ốm, còn bé  chống nổi nên gọi điện,   về giúp.
 
Chúc Anh nhận điện,  với em trai và em dâu  vội thu xếp đồ đạc về.
 
Đang thu dở, cửa vang tiếng gõ. Phương Mẫn  mở cửa, ngẩng lên thấy bóng  cao lớn, một lúc mới nhận : "Kỷ Lăng,  cháu đến đây?"
 
Kỷ Lăng xách túi đồ lớn bước , giải thích: "Cháu đến đây tham gia huấn luyện, xong việc xin nghỉ vài ngày về thăm nhà. Gọi điện cho em gái, nó bảo  ở đây nên cháu tới."
 
Phương Mẫn mời cháu .
 
Chúc Anh trong phòng khách thấy con trai, lòng nóng vội dịu vài phần, vội : "Sáng em gái con gọi điện, bảo hai đứa nhỏ ốm, chồng nó  thương, chăm  xuể, bảo  về giúp."
 
Kỷ Lăng  xong, sắc mặt nghiêm túc: "Đi bây giờ ạ? Con  cùng ."
 
Chúc Anh do dự  gật đầu. Con trai đến đây  dễ, đường xa chắc  nghỉ ngơi , nhưng nghĩ đến con gái, vẫn đồng ý.
 
"Con cầm túi . Mẹ sang nhà bên  tiếng, cô Kim bên  mấy hôm nay chăm  chu đáo lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-158.html.]
 
Phương Mẫn thấy Kỷ Lăng  đến  , lòng bối rối,  giữ  nhưng sợ bên  chờ gấp. Cô  chồng,  do dự hỏi: "Có ăn cơm   ?"
 
Chúc Anh  con trai.
 
Kỷ Lăng cúi xuống mở túi, lấy quà mang về là bánh quy và kẹo,  kéo khóa, xách túi đồ   thu: "Không ạ. Trong túi  đồ ăn, cháu  đói."
 
Nói   sang chính ủy Chúc: "Cháu hẹn   về thăm ."
 
Chính ủy Chúc theo  cửa: "Cháu về lúc nào cũng , bên An An quan trọng hơn."
 
Chúc Anh nắm tay Phương Mẫn: "Chị cố về sớm. Ở nhà một  đừng vất vả,  gì nhờ em trai."
 
"Dạ." Phương Mẫn  luyến tiến, "Chị và Kỷ Lăng  đường cẩn thận."
 
Chúc Anh : "Không , đừng lo. Có thằng Lăng đây, chị  sợ."
 
Nghe , Phương Mẫn thở phào.
 
Chính ủy Chúc nhận một túi của cháu, định tiễn  cổng doanh trại.
 
Ra cửa, Chúc Anh gõ cửa nhà bên. Kim Tú Châu mở cửa, thấy chị vẻ mặt lo lắng, hỏi: "Sao thế, chị?"
 
Chúc Anh kể sơ chuyện nhà,  : "Chị đến  một tiếng. Giờ em cũng  định , nhưng vẫn  giữ gìn, đừng ăn lạnh, đừng  vẽ nhiều,  vận động."
 
Kim Tú Châu cảm động: "Vâng, chị  đường bình an."
 
Chúc Anh vẫy tay, ừ một tiếng.
 
Kim Tú Châu    xuống lầu. Cô thấy phía  Chúc Anh  hai  mặc quân phục,  nghĩ nhiều. Đợi   khuất, Kim Tú Châu và Phương Mẫn chào   đóng cửa.
 
Vào phòng khách, Kim Tú Châu chợt nhớ điểm tâm  sáng, vội lấy giấy gói hai gói. Con trai  vắng, cô gọi Bạch Cảnh Chi đang  bài tập: "Cảnh Chi,  đây một chút."
 
Bạch Cảnh Chi chạy ùa : "Sao thế, chị?"
 
Kim Tú Châu : "Chị Chúc nhà  việc, vội về ,   cửa. Em mang cái  đuổi theo, chắc còn kịp."
 
Bạch Cảnh Chi  xong  do dự, gật đầu nhận lời.
 
Rồi cô lấy hai gói điểm tâm, chạy vội  ngoài.
 
Chúc Anh ba    nhanh. Khi Bạch Cảnh Chi đuổi kịp, họ  gần đến nhà ăn.
 
Bạch Cảnh Chi gọi với theo: "Chị cả Chúc, chị cả —"
 
Chúc Anh  thấy tiếng quen, theo phản xạ  ,   thấy Bạch Cảnh Chi đang chạy theo phía . Có lẽ chạy vội quá, khi đến  mặt, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của cô gái  ửng hồng, tóc cũng  rối.
 
Bạch Cảnh Chi  thở hổn hển  : "Đây là đồ điểm tâm chị dâu em  ban sáng, chị bảo em mang theo cho chị ăn dọc đường."
 
Rồi cô đưa gói giấy dầu trong tay cho chị.
 
Chúc Anh   lòng ấm áp: "Ôi,  nhiều thế."
 
Bạch Cảnh Châu mỉm : "Nhà em còn nhiều."