Bị con trai thuật  y nguyên những lời   , mặt Uông Linh  khó coi, cô bực tức trừng nó: "Bài tập  xong ?"
 
Nghiêm Tinh phồng má.
 
Trung đoàn trưởng Nghiêm sầm mặt, tức giận : "Em xem em kìa. Người  còn nghĩ đến em,  đồ ngon cho em ăn. Em  mang tâm địa   đối đãi  ? Giang Minh Xuyên và Triệu Vận chỉ mới xem mắt,   gì cả. Hơn nữa đây là chuyện của hai  họ, em nhúng chân  tính ? Cứ  hai vợ chồng   mất mặt em mới vui? Cha  Giang Minh Xuyên   là  hùng chống giặc. Chồng  của Kim Tú Châu cũng là liệt sĩ. Dù Triệu Vận   thế nào,  đáng để em dùng mánh khóe với hai vợ chồng họ?"
 
Uông Linh   đến câm họng. Cô thực   nghĩ nhiều đến , chỉ cảm thấy  vất vả chọn  một , bỗng   khác chen ngang nên  vui. Hơn nữa   bên tai xúi giục, nên cô mới a dua theo.
 
Thực  tối nay cô ấn tượng về Kim Tú Châu  tệ, ít    phép tắc.  giờ  chồng răn dạy, cô thấy mất mặt: "Trước  cũng  Giang Minh Xuyên và Triệu Vận xứng đôi, giờ   trách em? Em   gì . Mọi   đều ăn uống vui vẻ ? Anh gắt gì? Em mệt sống mệt c.h.ế.t trong bếp,  thì đang  gì? Ăn xong cũng chẳng thấy  phụ dọn dẹp. Anh lấy tư cách gì mà  em?"
 
"……"
 
Trong lúc hai  cãi , bánh đậu gần như  Nghiêm Tinh ăn hết, chỉ còn  hai miếng. Nghiêm Tinh vội chạy về phòng .
 
Về đến nhà, Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên vội nấu nước rửa mặt, đ.á.n.h răng. Kim Tú Châu rửa xong ,   lên giường sắp xếp mấy mảnh vải mua ban ngày. Hôm nay mua vải, nàng tiện tay mua cả hộp kim chỉ. Vừa đo bằng tay,  dùng kéo cắt, tay nhanh mà vững.
 
Giang Minh Xuyên tắm rửa xong bước , thấy nàng cúi đầu nghiêm túc  gì đó. Ánh nến dịu chiếu lên mặt nàng, khiến  nàng trông dịu dàng hơn.
 
Kim Tú Châu đo xong tay con gái, vội nhét tay nó  chăn ấm, sờ sờ khuôn mặt nhỏ: "Ngủ ."
 
Cô bé  chằm chằm nàng, mắt bỗng ươn ướt. Sợ  phát hiện, nàng vội nhắm tịt mắt .
 
Kim Tú Châu  phát hiện, cầm kim chỉ nhanh chóng may phác hình dáng, dựa theo kiểu quần áo thấy ở Bách hóa đại lâu. Làm xong cho con gái, nàng bắt đầu đo cho Hạ Nham. Nàng định phác mẫu , ngày mai hỏi mua  bông của Tiền Ngọc Phượng  mới may thật.
 
Hạ Nham ngoan ngoãn đưa tay cho nàng đo.
 
Giang Minh Xuyên lau khô tóc  lên giường. Kim Tú Châu  , nghĩ  ôn tồn : "Tối nay cảm ơn . Lúc mới   mấy lời đó, em thực sự  bối rối. Lúc   che  mặt em, lòng em lập tức yên. Chưa từng  ai đối  với em như ."
 
Giang Minh Xuyên sửng sốt,  ngờ chuyện nhỏ  nàng cũng khắc ghi. Anh   phản ứng .
 
 trong lòng  như  dòng nước ấm chảy qua, cả  ấm áp.
 
Cũng  từng  ai  với  những lời .
 
Kim Tú Châu tiếp tục  : "Chuyện cũ chúng   nhắc nữa. Sau  em sẽ coi  là chồng thật sự. Chúng  sống , đừng để ai coi thường,  ?"
 
Nói , nàng  , mắt lấp lánh, mang theo chút ngưỡng mộ.
 
Nàng vốn  đàn ông đều thích   hùng. Đưa  lên cao,  dùng ánh mắt ái mộ ,  đàn ông nào cưỡng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-16.html.]
 
Quả nhiên, Giang Minh Xuyên vốn trầm  cũng  'khó tiêu'. Anh vốn định sống với Kim Tú Châu  danh nghĩa. Nàng là vợ bạn chiến đấu,   thể cưới nhưng   vô lễ. Nghe những lời , lòng  chợt d.a.o động. Vài ngày ở cùng,  dần cảm nhận  cảm giác gia đình.
 
Không  do giọng nàng quá êm,  ánh nến trong phòng quá mờ,  ma xui quỷ khiến gật đầu.
 
Kim Tú Châu .
 
Giang Minh Xuyên  dám  nàng, vội  xuống, nhắm mắt, đầu óc rối bời.
 
Kim Tú Châu đạt mục đích, thổi tắt đèn dầu, cũng  xuống ngủ.
 
Đêm đó ngủ ngon.
 
Sáng hôm , lúc Giang Minh Xuyên và Hạ Nham dậy, Kim Tú Châu và Phó Yến Yến thuần thục trở  ngủ tiếp.
 
Hai cha con  bóng hai , dừng một chút,  im lặng bước , giảm nhẹ tiếng chân.
 
Buổi sáng, Kim Tú Châu dẫn hai đứa trẻ sang nhà bên trả quần áo.
 
Đến nhà họ Ngô, Tiền Ngọc Phượng đang  xổm giặt quần áo trong sân. Nhà  giếng, cô  lười  ngoài, giặt luôn trong sân.
 
Mấy ngày nay Kim Tú Châu  giặt quần áo,  do Giang Minh Xuyên tranh thủ xách thùng  lấy nước  giặt luôn. Nàng chỉ cần phơi đồ  bữa ăn.
 
Thấy họ đến, Tiền Ngọc Phượng gọi  trong: "Đại Nha, mau bưng ghế  cho dì Kim ."
 
Trong nhà  ,  một bé gái -12 tuổi bưng ghế , đặt  mặt Kim Tú Châu.
 
Tiền Ngọc Phượng  thấy,  nhịn  : "Bảo lấy một cái, mày lấy đúng một cái? Còn  em nó nữa? Thấy  mà   gọi."
 
Bé gái rầu rĩ,   lấy thêm hai ghế nhỏ, đặt xuống  .
 
Tiền Ngọc Phượng bất đắc dĩ  với Kim Tú Châu: "Đứa nhỏ    giống ai. Càng lớn tính càng trầm, đ.á.n.h ba gậy chẳng  tiếng."
 
Kim Tú Châu giả vờ liếc cô : "Chị khoe khoang  thôi. Một cô gái xinh thế,  như chị  kém . Con gái ngoan ngoãn mới ,  là thấy thích. Chẳng lẽ  tính tình lém lỉnh, lắm mồm như chị mới thích?"
 
Tiền Ngọc Phượng  , cũng thấy đúng,  với Kim Tú Châu: "Trong miệng em  là ưu điểm."
Rồi   gọi: "Mau mang chăn  phơi, hôm nay  nắng."
 
Lần  giọng  hơn nhiều.