Dương Anh Hùng giờ ngán về nhà, cảm thấy  như  ngoài.
 
Kim Tú Châu thấy hết, nên ngày nào cũng mời  sang ăn,  bảo  bài tập với Hạ Nham và Phó Yến Yến, xong thì ngủ .
 
Dương Diệu  lẽ sĩ diện, xuống tìm con hai . Dương Anh Hùng  chịu, tức quá, Dương Diệu đêm hôm kéo con về,  bám khung cửa, nhất định  lên.
 
Dương Diệu giận, tát  hai cái. Dương Anh Hùng c.ắ.n môi,  .
 
Cuối cùng Dương Diệu quăng một câu: "Kệ mày."  bỏ .
 
Dương Anh Hùng  theo, đuổi vài bước  dừng.
 
Chuyện  Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên  , họ  dạo,  con kể .
 
Giang Minh Xuyên nhíu mày, Kim Tú Châu  , nhẹ nhàng: "Chúng   nhận Anh Hùng  con nuôi. Dương Diệu  cần, chúng  cần,     ?"
 
Theo cô, đây là việc , như nhặt  con trai. Dương Anh Hùng phẩm chất , chỉ  tự ti.
 
Theo cô, Dương Diệu thật ngốc. So với đứa con  lớn, con lớn sắp trưởng thành,   bỏ con lớn lấy con nhỏ?
 
Thời xưa, con trưởng và con vợ cả mới quan trọng, con thứ dù  cưng cũng  hơn  .
 
Chỉ  thể   bệnh  quên. Trước Dương Diệu hứa hẹn , lâu  cũng  để tâm.
 
Giang Minh Xuyên do dự. Trong lòng , con cái nên ở với cha  ruột. Dương Diệu bình thường , chỉ chuyện con cái thì mù quáng.
 
 nghĩ đến  cảnh Dương Anh Hùng,  : "Sau  đây là nhà thằng bé, lúc nào  về cũng ."
 
Hạ Nham  , mặt tươi hẳn: "Con  bố   nhất."
 
Cậu chạy  phòng báo tin cho Dương Anh Hùng.
 
Kim Tú Châu  thấy, lòng  vui. Con nuôi và con ruột khác . Nếu nuôi như con ruột, cô      về hiếu thảo cha ruột.
 
Thế chẳng phí công nuôi ?
 
Có lẽ Dương Diệu cũng nghĩ thế: con  lớn, dù họ đối xử , nó vẫn là con .
 
 Giang Minh Xuyên  , cô  ngăn.
 
Trong phòng, Dương Anh Hùng  tin  ở , lòng cảm động. Cậu  cha  nuôi nhận   là để bênh vực,   thiếu con. Nên đến giờ,  vẫn gọi họ là chú dì.
 
 giờ Hạ Nham bảo,   họ thật sự là một nhà. Lòng  ngoài hoang mang sợ hãi, còn vui mừng và mong đợi. Cậu sợ cha thật bỏ , nhưng vui vì nơi  sắp thành nhà .
 
Cậu nghĩ một lúc, mắt đỏ, bước   quỳ xuống lạy ba cái  mặt Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu.
 
Giang Minh Xuyên sửng sốt, vội đỡ  dậy: "Làm gì thế? Đứng lên."
 
Dương Anh Hùng  , lạy đủ ba cái mới  dậy, trán đỏ.
 
Kim Tú Châu , lòng phức tạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-171.html.]
 
Giang Minh Xuyên vỗ vai , nghẹn lời.
 
Dương Anh Hùng lau nước mắt,  nhỏ: "Sau  các chú là ba  cháu,   ai khác."
 
Giang Minh Xuyên xoa đầu : "Đừng nghĩ nhiều,  ngủ . Chỉ cần   cháu học hành chăm chỉ, trở thành  lương thiện, là  phụ lòng chúng ."
 
Dương Anh Hùng gật đầu,   trở về phòng.
 
Hạ Nham  đợi ở cửa, thấy   ,   gì cả. Mãi đến khi hai    giường, Hạ Nham mới an ủi: “Trước đây,  cảnh của  còn tệ hơn em nhiều. Sau  may mắn gặp  bố.”
 
Dương Anh Hùng nhắm mắt, khẽ “ừ” một tiếng, nước mắt từ từ chảy .
 
Hạ Nham   rằng,  khi kể cho   câu chuyện của , Dương Anh Hùng  định về nhà xin  bố.
 
 trong lòng , nơi đó từ lâu  còn là nhà.
 
Bố   vợ mới, giờ   thêm một đứa con ruột. Còn , với bố chẳng bao giờ là   duy nhất.
 
Cảm giác , Hạ Nham sẽ chẳng bao giờ hiểu . Người cha từng yêu thương  giờ dần xa cách,    những   quan trọng hơn. Cảm giác  còn đau khổ hơn cả những  bà nội  đây bắt nạt . Thế mà  chẳng  chút quyền gì để lên tiếng.
 
Cậu   trở về, nhưng cũng  bố  thấy rằng, rõ ràng  cũng là con của ông,   ông cũng từng  yêu thương  mà.
 
Chỉ là bố    còn đó nữa. Ông  từ nay về  sẽ  bao giờ quan tâm đến  nữa.
 
Có lẽ ông  sớm  như  ?
 
Người lớn luôn tàn nhẫn như thế. Họ sinh  đứa trẻ,   thể dễ dàng từ bỏ khi  cần nữa.
 
Thế là, những ngày  đó, Dương Anh Hùng theo hai  em Hạ Nham cùng  học.
 
Bình thường Dương Anh Hùng vẫn  sang nhà Kim Tú Châu, ban đầu  ai để ý.  vì hai nhà gần ,   dần dần nhận  sự khác thường.
 
Chính ủy Chúc ngại  tiện hỏi trực tiếp, nên nhờ Phương Mẫn  dò hỏi tình hình. Phương Mẫn  quanh co, hỏi thẳng Kim Tú Châu.
 
Kim Tú Châu kể  chuyện xảy  mấy hôm : “Đó là lựa chọn của thằng bé. Nhà  và Minh Xuyên cũng đều quý nó. Chúng    tranh giành con với Dương Diệu. Minh Xuyên , cháu  ở bao lâu tùy ý, lúc nào  cũng .”
 
Nói  cô thở dài: “Tuổi của cháu  thật khó, cái gì cũng hiểu, nhưng chẳng   gì,  còn  thể tự nuôi sống bản .  và Minh Xuyên nghĩ, giúp  chút nào  chút đó.”
 
Phương Mẫn chợt nhớ  quãng thời gian mới về thủ đô, cha  khách sáo mà lạnh nhạt, chị gái thì hờn giận oán trách. Lúc  cô cảm thấy   gì cũng sai.
 
May mắn   gặp  ông bà ngoại, nếu , chắc giờ  cô   còn.
 
Với Dương Anh Hùng, vợ chồng Kim Tú Châu  lẽ cũng giống như ông bà ngoại của cô ngày .
 
Phương Mẫn : “Về  buổi tối  cần đưa thêm tiền cơm. Nhà em   hai đứa nhỏ, chị và chính ủy cũng lo  khoản tiền .”
 
Có con , lòng   dễ mềm yếu hơn.
 
Kim Tú Châu : “Biết ngay là chị  bụng mà.”
 
Phương Mẫn thở dài: “Lớn lên  sẽ đỡ thôi.”