Dương Diệu   đau hết cả đầu. Triệu Tình năm nay 38 tuổi. Trong quân đội tuy nhiều  lớn tuổi  kết hôn, nhưng đa  chỉ kéo dài đến  30, lớn hơn nữa thì thật sự  nhiều. Dù  cũng là ly hôn hoặc  cảnh gia đình  mấy , huống chi là tìm   như Giang Minh Xuyên.
 
Bà chị  cũng thật dám nghĩ.
 
"Vẫn đang tìm đấy. Phải chọn lựa kỹ chút."
 
"Được , em cố gắng giúp chị."
 
Dương Diệu ứng phó xong,  phòng xem con. Vừa bước , Triệu Vận  hỏi  chuyện Giang Minh Xuyên tìm   việc gì.
 
Dương Diệu  xổm cạnh con trai, ngắm nó ngủ,  hỏi cũng  ngẩng đầu: "Giang Minh Xuyên bảo con trai  đêm  ồn, ảnh hưởng đến giấc ngủ của con gái  . Bảo nếu   thì đưa con  viện khám xem."
 
Triệu Vận mím môi,  ngờ  vì lý do đó.
 
Dương Diệu do dự: "Không thì cuối tuần đưa con  viện khám xem?"
 
Triệu Vận thản nhiên: "Có gì mà khám? Trẻ con đứa nào chẳng thế."
 
Dương Diệu giật , ngừng tay chơi với con,   tiếp tục như .
 
Ngày , Dương Diệu chắc sẽ để ý đến thái độ của Triệu Vận, nhưng giờ dường như    còn thấy khó xử nữa.
 
Triệu Vận cũng nhận  sự  đổi của Dương Diệu, trong lòng chán ghét. Cô cho rằng vì  giờ  xí nên  mới lạnh nhạt . Cô đổ  hết cho Dương Diệu, vì   trai nên con trai mới , kéo theo cô cũng  . Bằng  tại   đây khi cô m.a.n.g t.h.a.i Đường Doanh, cô  , Kim Tú Châu và Phương Mẫn cũng  ?
 
Nghĩ đến đó, cô càng bực bội.  cô vẫn tỉnh táo    thể  dựa  Dương Diệu, nên cố ý : "Không  thì ngày mai  bế con về thành phố."
 
Dương Diệu   mềm lòng: "Thôi, trưa mai  đưa con sang đội ba khám xem. Ở đó  một lão trung y  giỏi."
 
Con trai lớn  về nhà,    con trai nhỏ cũng  ở bên cạnh.
 
Nghĩ đến con trai lớn,  chợt nhớ cảnh  thấy lúc nãy  nhà. Qua khung cửa,  thấy ba đứa trẻ đang  trong phòng khách  bài, một trong  đó là Anh Hùng. Bên cạnh chúng  đồ ăn vặt,  ăn  ,  khí thật ấm áp.    thấy bực bội vô cớ.
 
Anh nhận   thực    con trai quá .
 
Nhận  ý nghĩ đen tối trong lòng,  vội vã bỏ   khi  chuyện với Giang Minh Xuyên, như chạy trốn.
 
Triệu Vận   gì thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-175.html.]
 
Không    do Giang Minh Xuyên  với Dương Diệu  , mấy hôm , tiếng  trẻ con tầng   còn vang xuống nữa.
 
Kim Tú Châu và con gái cuối cùng cũng   giấc ngủ ngon. Không    vì là con gái , mà Lục Lục  ngoan. Đêm chỉ dậy hai , 11 giờ b.ú một , 2 giờ sáng b.ú thêm một  nữa,  ngủ một mạch đến 5-6 giờ sáng.
 
Giang Minh Xuyên và cô  phiên  cho con bú. Khoảng hơn 2 giờ sáng  dậy, pha sữa bột cho con. chính ủy Chúc cho họ mấy hộp sữa bột, dặn hết thì bảo .
 
Có lúc con b.ú  hết, đều là  uống cạn.
 
Không    do uống nhiều sữa , Giang Minh Xuyên cảm thấy  cũng béo lên.
 
 con gái nhỏ béo lên càng đáng yêu. Đầy tháng, bé lớn nhanh, trắng trẻo mũm mĩm, như tiểu ông địa trong tranh Tết, mắt tròn đen láy như mắt . Mỗi  bé  ai, tim   như tan chảy.
 
Bạch Cảnh Chi nghỉ đông về, thấy cháu gái nhỏ, yêu đến mức  tối nào cũng ôm ngủ.
 
 Lục Lục thích nhất vẫn là chị. Ai trong nhà bế cũng , nhưng chỉ khi chị bế, bé mới  nhiều nhất, để lộ chiếc lợi hồng hào.
 
Chị Phó Yến Yến vốn   nhiều thiện cảm với cô em gái , nhưng giờ đây, thấy em đối xử  với , lòng chị cũng dần mềm . Mỗi ngày tan học, chị đều qua tìm em chơi một lúc.
 
Hạ Nham cũng  tìm Lục Lục chơi, nhưng cô bé lúc nào cũng chỉ dán mắt theo chị. Mỗi  như , Hạ Nham đều phụt phụt thở dài  với Dương Anh Hùng: "Lục Lục chỉ thích chị Yến Yến thôi!"
 
Dương Anh Hùng an ủi bạn: "Lục Lục cũng chẳng mấy khi để ý đến tớ. Có lẽ tại cả hai đứa  đều   bằng Yến Yến chăng?"
 
Hạ Nham: “……”
 
Nghe xong càng thấy tức, thà bạn đừng an ủi còn hơn.
 
Từ ngày Bạch Cảnh Chi trở về, Kim Tú Châu nhẹ gánh hẳn. Vừa cho con b.ú xong, chị liền giao hẳn con cho Cảnh Chi    sách, vẽ tranh. Bạch Cảnh Chi khi thì  bên cạnh giường trông cháu gái ngủ, khi thì bế cháu  đối diện với chị dâu, thấy chị dâu rảnh tay là kể chuyện ở trường.
 
Nhớ tới kỳ nghỉ hè, Cảnh Chi từng kể chuyện   nuôi  mời em  ăn cơm, Kim Tú Châu bỗng dừng bút hỏi: "Mẹ nuôi của em  đó  tìm em nữa ? Sao   thư về kể?"
 
Giọng Bạch Cảnh Chi khựng  một chút  mới : "Có ạ. Bà  dẫn theo một  đàn ông lạ đến ăn cơm cùng em. Xong bữa còn bảo em cùng ông   dạo quanh trường. Em   về  sách, bỏ chạy luôn."
 
Kim Tú Châu mắt giật giật: "Sao chuyện   kể với bọn chị?"
 
Bạch Cảnh Chi vội : "Không  gì  ạ. Bà   đến nữa ."
 
Kỳ thực, bà     thêm một  nữa. Cảnh Chi   gặp, nhưng  nuôi tìm  thầy giáo. Thầy giáo   chuyện gì  gọi em , tới nơi em mới  là  nuôi và  đàn ông đó. Em sợ đến mức định bỏ chạy thì   nuôi túm lấy. May  lúc   một  quân nhân  ngang qua quát tháo, bà  mới buông .