Sau đó, vị quân nhân  dẫn em  tìm thầy giáo, dặn em nếu gặp chuyện tương tự  báo ngay. Nghĩ tới đây, mặt Bạch Cảnh Chi ửng hồng. Tuy nhiên, em   kể với chị dâu, sợ  chị   thêm lo, nhà vốn  nhiều việc.
 
Cũng vì chuyện , em chẳng còn chút tình cảm nào với cha  nuôi. Em   cha nuôi    chuyện , nhưng   nếu họ còn tìm, em nhất định  gặp nữa.
 
Kim Tú Châu nghiêm mặt : "Lần  họ  tìm em, đừng  một . Cứ  quấy rầy là báo ngay cho  ."
 
Bạch Cảnh Chi gật đầu. Em lén  chị dâu đang cúi đầu vẽ tranh, định  điều gì nhưng chợt thôi, nghĩ rằng   lúc. Kim Tú Châu  nhận  sự khác thường của em gái chồng.
 
Vừa vẽ, chị   với em: "Tết năm nay em cứ ở  đây. Sau   dịp chị sẽ đưa em  thủ đô chơi."
 
Bạch Cảnh Chi: "Dạ,   ạ."
 
Kim Tú Châu mỉm : "Anh em bảo chiều ba mươi Tết sẽ chiếu phim, tối ở hội trường còn  biểu diễn văn nghệ, chúng  cùng  xem nhé."
 
Bạch Cảnh Chi cũng : "Dạ ."
 
Năm ngoái, cả nhà em chỉ quanh quẩn bốn  trong căn phòng nhỏ, ăn cơm xong   ngủ, chẳng khác ngày thường là mấy. Đôi khi em gái   chơi, cha  nuôi mới dẫn hai chị em  ngoài, ngắm pháo hoa, nhiều lắm là mua một cây kẹo hồ lô cho hai chị em chia , mà mỗi  em chỉ  ăn một quả. Năm nay chắc sẽ khác.
 
Quả thật năm nay khác. Bữa cơm tất niên, hai nhà ăn chung với . Giang Minh Xuyên và chính ủy Chúc sáng sớm   ngoài, ăn sáng cũng  kịp. Nhà bên cạnh ít , chuẩn  cơm tất niên  phần vắng vẻ, hơn nữa cả hai nhà đều  trẻ nhỏ nên từ sáng  tính ăn chung.
 
Phương Mẫn dậy sớm, bế con sang nhà bên. Kim Tú Châu cũng mặc quần áo xong cho Lục Lục  phân công nhiệm vụ: Phương Mẫn trông hai đứa bé, Bạch Cảnh Chi dẫn Hạ Nham và mấy đứa trẻ quét dọn, dán câu đối, còn cô và Trương Thu Lai lo việc bếp núc.
 
Buổi sáng, Hạ Nham, Dương Anh Hùng và Phó Yến Yến dọn dẹp sạch sẽ hai nhà. Bạch Cảnh Chi  và dán câu đối xong thì  bếp phụ Kim Tú Châu.
 
Trương Thu Lai thấy , lau tay ướt  tạp dề   với Kim Tú Châu: "Chị về nhé."
 
Kim Tú Châu đáp: "Được, một  chị về   ?"
 
"Không , chỉ vài bước thôi."
 
"Thế thì ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-176.html.]
Sau khi   rời , Kim Tú Châu lấy  giá một ít thịt khô, hai cây lạp xưởng, một miếng thịt tươi và một túi bột mì nhỏ,  lấy thêm hai gói điểm tâm bằng giấy dầu  chuẩn  từ hôm qua. Chị tìm một cái túi cũ, bỏ hết đồ .
 
Phương Mẫn lúc   ở phòng khách,  giao con cho con gái trông hộ. Phó Yến Yến : "Dì sang nhà bên ."
 
Kim Tú Châu xách túi đồ  cửa thì  thấy tiếng ồn ào bên nhà hàng xóm. Bước , chị thấy Phương Mẫn đang nhét hai hũ mạch nha và một túi lớn bánh kẹo  túi của Trương Thu Lai.
 
Trương Thu Lai sốt ruột: "Thật  cần , quý quá như !"
 
Mấy   về nhà, Phương Mẫn và Kim Tú Châu cho thịt và đồ ăn, cô  thấy ngại , mỗi  về chị dâu đều bảo hai nhà  khách sáo quá.
 
Kim Tú Châu bắt Trương Thu Lai cầm lấy,  đưa túi đồ cho cô: "Tết đến , cũng  mang chút gì về. Tại hai nhà bận quá nên mới  nhờ chị đến giờ. Giờ chị về thành phố, tiệm Cung Tiêu Xã chắc cũng đóng cửa ."
 
Trương Thu Lai thấy Kim Tú Châu  mang thêm một túi lớn nữa, vội : "Thật  cần . Hôm qua các chị  cho lương thực,  cho tiền mừng tuổi, nhiều hơn hồi em  trong xưởng nữa."
 
Kim Tú Châu : "Tại vì chị  thôi, một đồng lương  việc bằng hai nhà, chúng  đều thấy áy náy. Chị cầm , về sớm kẻo  kịp thuyền."
 
Phương Mẫn cũng khuyên: "Cứ cầm , về sớm , Phồn Phồn giờ  chịu xa chị ."
 
Trương Thu Lai đành nhận, ngượng ngùng  với hai : "Vậy em về sớm đây."
 
Kim Tú Châu: "Cũng đừng đến  sớm quá, mùng sáu hãy đến. Ở  sum họp với gia đình, cả năm  ít  dịp."
 
Trương Thu Lai gật đầu. Kim Tú Châu và Phương Mẫn tiễn cô  cửa, tận tới tận  lầu. Trương Thu Lai bảo họ về  vì trời lạnh. Một  xách hai túi đồ lớn, bước chân cô nhẹ nhàng vui vẻ, thi thoảng  ngoái  . Chỉ khi Kim Tú Châu và Phương Mẫn   , cô mới cúi xuống ngắm hai cái túi, lòng tràn đầy mong chờ.
 
Gia đình họ Trương ở thành phố xa xôi cũng đang mong ngóng. Hai đứa trẻ trong nhà sáng dậy  hỏi cha  bao giờ cô về. Chúng do cô nuôi lớn, tình cảm  sâu nặng. Từ nhỏ đến giờ, đây là  đầu xa cô lâu , cả năm chỉ gặp ba bận.
 
Hai vợ chồng họ Trương cũng sốt ruột. Đợi mãi đến chiều vẫn  thấy , Lưu Xuân Mai sốt ruột: "Tết cũng  về ? Công việc  thật đấy, nhưng bận quá. Không  bình thường cô   vất vả lắm ."
 
Trương Bình đang bóc tỏi bên cạnh,   liền : "Sao bà     trả lương bao nhiêu? Nhiều tiền thế,  hai công việc cũng đáng."
 
Lưu Xuân Mai chẳng thèm  với , hai  em đều cứng đầu,  lười biếng,   khác đối xử  một chút là sẵn sàng hết lòng.  cũng chính vì thế, nhà   mới giữ cô  việc lâu dài, lương mỗi tháng còn nhiều hơn công nhân bình thường.
 
Trương Thu Lai về đến nhà lúc ba giờ chiều. Cô còn ghé qua cửa hàng bách hóa, mua quần áo mới cho cả nhà, hai tay xách đầy túi lớn túi nhỏ.