Những đứa trẻ lớn lên  sự kìm kẹp của cha , khi trưởng thành thường  xu hướng  lấy lòng cha  hơn. Bảo họ cắt đứt liên lạc với gia đình là điều vô cùng khó khăn. Như trường hợp chị Tiền Ngọc Phượng, dù    đối xử bất công, miệng    mặc kệ nhà  đẻ, thế mà cứ đến dịp lễ tết  vội vã trở về.
 
Phương Mẫn quả thực khiến cô bất ngờ.
 
Giang Minh Xuyên liền phân tích: "Đây là một mặt.  nếu   đoán sai, vài năm nữa Chính ủy sẽ  thăng chức. Lúc đó mới cắt đứt, dễ   khác hiểu lầm là vì thành công mà  lưng. Cắt đứt sớm thế , nhiều   chuyện,   họ  tìm đến nhờ vả cũng dễ từ chối."
 
Kim Tú Châu  , suy nghĩ một chút  gật đầu,  hiểu ý .
 
Anh  : "Theo  ,  rể của chị  cũng     lành gì."
 
Kim Tú Châu  ngạc nhiên: "Sao  ?"
 
Giang Minh Xuyên lắc đầu: "Anh cũng  rõ lắm. Trước đây     , hình như    trong một xưởng nào đó, tính tình  gây thù chuốc oán."
 
Kim Tú Châu gật đầu,  thì đúng là nên chuẩn  .
 
Mấy đứa trẻ  cạnh đó cũng   câu chuyện. Hạ Nham còn buông một câu bình luận: "Nhà nào cũng  một đám lông gà của riêng nhà ."
 
Giang Minh Xuyên   bật , dùng đũa gõ nhẹ lên đầu nó: "Con  lấy mấy câu cửa miệng lạ lùng  ở   ?"
 
Kim Tú Châu  theo: "Đồ quỷ nhỏ!"
 
Hạ Nham hậm hực: "Hai  đừng  coi thường con, con  nhiều chuyện lắm!"
 
Nào ngờ  dứt lời,  lầu  vang lên tiếng c.h.ử.i mắng.
 
Tiếng c.h.ử.i ầm ĩ đến từ một giọng nữ lạ hoắc. Người phụ nữ  gân cổ lên gào: " cực khổ hầu hạ cả nhà các , một tháng các  cho   mười lăm đồng. Người khác cùng  công việc như , một tháng kiếm ba bốn chục, bình thường   phụ giúp, lễ tết còn  biếu quà,  còn  về nhà chơi. Còn các  thì ? Cái gì cũng  , còn  bộ  tịch như thể  đang cầu xin các  ! Phải,   cầu các ,   các  giới thiệu đối tượng cho .  đối tượng ? Hai tháng trôi qua ,  còn chẳng thấy cái bóng!"
 
"Cả nhà đều là đồ keo kiệt! Sao  tự moi r.u.ộ.t mà c.h.ế.t ? Đem cái tâm nhãn ích kỷ  dành cho  nhà, mệt các  cũng    cái câu 'thể diện'! Thôi , bà  hầu nữa! Các    thì ! Đồ vong ân bội nghĩa! Tao thật   kiếp   gì mà giờ gặp  các …"
 
Tiếp theo là tiếng Dương Diệu, nhưng   rõ  gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-184.html.]
 
Người phụ nữ  dường như  chọc giận, càng quát to hơn: "Nói cái rắm gì ? Có giỏi thì trả thêm tiền cho  ! Giới thiệu đối tượng cho  ! Cái gì cũng  , chỉ  chiếm tiện nghi đúng ? Các    liêm sỉ là gì ?"
 
Nói xong,  lầu chợt im bặt.
 
Dưới nhà, sáu  trong bữa cơm đưa mắt  .
 
Kim Tú Châu phản ứng nhanh nhất: "Cả nhà ăn cơm ."
 
Rồi cô cúi đầu ăn trong im lặng, trong lòng đoán chắc là Trương Thu Lai  lỡ tiết lộ lương của . Trước đây, lương của Trương Thu Lai là ba mươi đồng, do vợ chồng Phương Mẫn trả. Giờ Kim Tú Châu và chị chia đôi, mỗi  trả hai mươi.
 
Một lúc ,  lầu vang lên tiếng "ầm" – cửa đóng sầm . Tiếp theo là tiếng bước chân "thình thịch"  xuống cầu thang,     đó đang giận dữ điên .
 
Kim Tú Châu còn đang lo lắng    lầu  xảy  chuyện gì.
 
Trên lầu, Dương Diệu mặt đen như cơm cháy  trong phòng khách. Cửa phòng mở, Triệu Vận trong phòng ôm con   giường, sắc mặt cũng  vui. Đứa bé vốn đang bú,  bà cô  ồn, liền  thét lên.
 
Triệu Vận nhẹ nhàng vỗ lưng con.
 
Dương Diệu  tiếng con  càng thêm bực bội,   quát: "Khóc  ! Suốt ngày chỉ  ! Cô   mà   dỗ nó ?"
 
Triệu Vận  , tay khựng . Cô mím chặt môi, ngẩng đầu lạnh lùng  Dương Diệu một cái.
 
Dương Diệu vặn  sang chỗ khác, n.g.ự.c phập phồng vẫn còn tức giận vì những lời Triệu Tình  chửi. Hắn nhịn   : "Hồi đó  bảo tìm  của cô đến, cuối cùng  tìm  một  như . Mười lăm đồng mà còn ít ? Ra ngoài xem , bao nhiêu  một tháng kiếm  những mười lăm đồng? Có bản lĩnh thì  xưởng mà  công nhân! Còn đòi  giới thiệu đối tượng?  giới thiệu kiểu gì? Cô   tự   bản  ? Cô   khó ,  còn   gì, giờ nó còn dám mắng  keo kiệt!"
 
Nói đến đây,  càng tức: "Tao hỏi thật, nhà mày rốt cuộc  ý gì? Trong lòng còn  mày ? Không những  giúp  gì, còn mang thêm rắc rối cho tao…"
 
Triệu Vận   oán giận, trong lòng đầy chán ghét.
 
Ai ngờ Dương Diệu   ngừng,  còn nhắc đến chuyện  đây cô đuổi   .
 
Triệu Vận cũng bừng bừng nổi giận, đặt đứa con đang  nhè xuống giường, bước  cửa mắng thẳng: "Dương Diệu! Đồ vô dụng! Có chuyện gì là mày  đổ hết lên đầu tao đúng ? Mẹ mày  là  của tao? Chính là do mày vô dụng! Đức hạnh của  mày thế nào, mày  rõ hơn ai? Bức tử , đuổi con, hành hạ con đẻ của mày, mày  bảo vệ  ai? Cuối cùng đuổi bà   cũng là do mày! Đừng  giọng  ho, tỉnh bơ vén vén cho  sạch sẽ hết trách nhiệm! Mày mà  chút bản lĩnh,  đến nỗi sống  cái dạng t.h.ả.m hại !"