Anh ngẩng đầu liếc  Kim Tú Châu một cái. Anh phát hiện, nàng   nhiều điểm khiến  cảm thấy bất ngờ.
 
Kim Tú Châu  nghĩ những lời  ảnh hưởng đến hai đứa trẻ nhiều đến thế. Đây chỉ là một khía cạnh nhỏ trong đạo sinh tồn của nàng. Bây giờ Hạ Nham và Yến Yến là con nàng, nàng dạy chúng những điều đó là  bình thường.
 
Những điều đó nàng  chỉ bắt hai đứa trẻ  theo, mà chính nàng cũng thực hiện như .
 
Sáng hôm , Tiền Ngọc Phượng mắt đỏ hoe sang nhà chơi. Kim Tú Châu lấy  mẻ bánh mới , cắt thành từng miếng nhỏ đặt  đĩa.
 
Tiền Ngọc Phượng nếm thử, bánh  từ bột củ cải và dưa muối, nhưng ăn  thơm. Chị  kiềm  mà ăn thêm hai miếng, ăn xong  ngượng ngùng  Kim Tú Châu: "Em khéo tay quá, lúc nào cũng   đủ món ngon. Thằng Tiểu Quân nhà chị ngày nào cũng bắt chước, đòi chị  mấy thứ . Lúc nào chị  thời gian mà ?"
 
Nói  chị thở dài: "Hai đứa nhỏ chẳng đứa nào hiểu chuyện cả. Trước còn tưởng Đại Nha ngoan ngoãn, trầm tính, giờ cũng hư . Nó đòi  học, còn bảo chị thiên vị. Chị thiên vị cái gì chứ? Thật là ở trong phúc   phúc. Để nó  ngoài xem, nhà ai con gái  thoải mái như nó? Ăn no mặc ấm,  chẳng  xuống ruộng  việc."
 
"Con gái học chữ để  gì? Cuối cùng chẳng  cũng lấy chồng, sinh con? Chẳng  là phí tiền  ? Em xem ai  khi kết hôn còn ngày ngày chạy về nhà  đẻ? Chị đừng , chị chỉ  tiết kiệm vài đồng thôi."
 
Kim Tú Châu an ủi chị: "Ai cũng  thôi, em cũng  tiết kiệm tiền.  hai đứa nhỏ nhà em gầy quá, em nghĩ dù  trong nhà cũng chẳng  tiền, tiết kiệm mãi cũng chẳng  hồn, chi bằng ăn uống đầy đủ, cho chúng  sức khỏe ."
 
Tiền Ngọc Phượng lắc đầu: "Em  hiểu . Nhà bọn chị khác nhà em. Chồng chị mỗi tháng kiếm  bao nhiêu tiền, hơn nửa  gửi về quê. Nhắc đến cái đó là chị tức. Trước nghĩ gả cho  là sướng, ai ngờ  gặp  đống chuyện . Bố chồng  mất của chị,  đây còn  một bà vợ, sinh con trai chính là  cả của chồng chị. Mấy năm ,    ruộng  ngã, đầu đập  đá,  liệt giường từ đó. Gửi tiền về hai , bà chị dâu  đ.â.m   chịu   nữa, ở nhà chăm chồng liệt và con, sống dựa  đồng tiền . Không  chị , ở nông thôn, dù cách một ngày ăn một bữa thịt cũng  tốn đến 50 đồng. Chị   với chồng ,  bảo  cả còn  uống thuốc. Người liệt  còn uống t.h.u.ố.c gì nữa? Trước chị còn mong   khỏe , giờ thì thấy khó lắm."
 
"Nếu tiền lương của ba đứa trẻ đều giao hết cho nhà, chị  thể  cho Đại Nha  học ? Nó còn  một đứa em trai, vài năm nữa  lấy vợ. Chị  dành dụm tiền cho Tiểu Quân cưới vợ chứ. Chị cũng khổ lắm."
 
Nói  mắt chị  đỏ, tự trách   khổ.
 
Kim Tú Châu  chị với vẻ mặt đau lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng chị : "Không ngờ chị  nhiều tâm sự như . Chị cũng đừng trách Đại Nha. Nó  hơn nhiều đứa trẻ khác, bằng  giờ  nó mới phản kháng. Thực ,   sự thật cũng . Chị nghĩ xem, chị thường bảo nó tính tình buồn, giờ nó   suy nghĩ của , chứng tỏ nó  tiến bộ. Sau  về nhà chồng mới  sợ nó  ức hiếp."
 
Dừng một chút, nàng  an ủi: "Hơn nữa,  chị kể xong, em cảm thấy nhà bác của Tiểu Quân  lẽ  vài điểm đáng để suy nghĩ. Có thể ba và bà nội Tiểu Quân    , chỉ là họ nể tình ruột thịt nên khó . Chị  dâu kẹp ở giữa đúng là khó xử.    Đại Nha phản kháng,  lẽ  là một cơ hội."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-24.html.]
Nghe , tâm trạng nôn nóng ban nãy của Tiền Ngọc Phượng dần bình tĩnh , thấy cũng  lý. Nghe nàng  tiếp, mắt chị sáng lên: "Ý em là ? Em  tiếp ."
 
"Nhìn cách ăn mặc, chi tiêu cho Đại Nha,  thể thấy ba và bà nội Tiểu Quân vẫn  thương nó."
 
Tiền Ngọc Phượng gật đầu lia lịa: " ! Hồi nhỏ, ba nó về nhà là  bế nó. Bà nội nó cũng  nỡ bắt nó  việc nặng."
 
"Người ngoài dù  đến mấy, cũng khó bằng cha  ruột. Chị về  chuyện tử tế với Đại Nha. Chị thử nghĩ , hồi chúng  còn là con gái,    thương em, chỉ là  xác nhận cha   thương  .  khi  cha , đôi lúc  nghĩ  nhiều như . Có khi   nhưng  thiếu một lời  . Trẻ con còn nhỏ, chỉ   bề ngoài,  hiểu  tấm lòng của chị."
 
Câu  chạm đúng  lòng Tiền Ngọc Phượng, khiến chị cảm thấy Đại Nha  thấu  nỗi lòng  vì nó.
 
Chị suy nghĩ kỹ lời Kim Tú Châu, càng nghĩ càng thấy  lý.  , chị  dâu  là  ngoài,  nhiều bao nhiêu cũng  bằng một câu  của con ruột. Mà chị là  ngoài, thì nhà bác của con càng là  ngoài.
 
Nghĩ thông suốt đạo lý , Tiền Ngọc Phượng   yên,  dậy định về. Chị  về nhà  chuyện tử tế với Đại Nha.
 
Kim Tú Châu cố ý lấy thêm hai cái bánh, tiễn chị  cửa.
 
Quay  phòng, Phó Yến Yến  nàng, đột nhiên hỏi: "Mẹ thực sự nghĩ dì Tiền thương chị Đại Nha ?"
 
Kim Tú Châu theo phản xạ hỏi : "Sao con  hỏi ?"
 
"Bởi vì nếu dì Tiền thực sự yêu thương chị Đại Nha,   đến tìm  than khổ."
 
Kim Tú Châu sững sờ một chút,  mỉm ,  thấy  gì sai khi một đứa bé ba tuổi   câu đó. Có những đứa trẻ vốn sớm khôn.
 
Nàng suy nghĩ nghiêm túc một lúc  trả lời: "Tình yêu thương là  thể cảm nhận . Khi con nghi ngờ một   yêu , thì họ thực sự   yêu con. Mẹ  những lời đó với dì , chỉ là vì dì    những lời đó thôi."
 
Phó Yến Yến cúi đầu  . Vậy   là , kiếp  Kim Tú Châu căn bản  yêu nàng?