mặt cô  tươi như hoa. Cô  ngờ một kẻ  phận thấp hèn như cô, một tiểu thất   trọng vọng,   ngày kiếm  tiền nhờ vẽ tranh. Nói  chắc  ai tin.
 
Phó Yến Yến cũng  xúc động. Khi Kim Tú Châu   gửi bản thảo,  ai thực sự tin. Ai ngờ cô thực sự  . Mỗi ngày cô cắm đầu vẽ tranh, ngón tay cầm bút biến dạng, chỉ xoa xoa  tiếp tục. Chưa đầy hai tháng, trong nhà   mấy trăm bản phác thảo.
 
Phó Yến Yến cảm thấy, với tính cách chăm chỉ , cô  gì cũng sẽ thành công.
 
Dự đoán của Phó Yến Yến  sai. Chẳng mấy chốc, Kim Tú Châu  lượt nhận  thư từ các tòa soạn khác, trong đó  cả tòa soạn nổi tiếng  quốc.
 
Họ  hề qua loa, ngoài bày tỏ nguyện vọng hợp tác, còn gửi kèm một cuốn sách,  sắp tái bản, cần một  tranh minh họa, thấy tranh bút lông của cô  , hỏi cô  thể vẽ một  cảnh cổ đại đặc sắc , và đưa  điều kiện vô cùng hậu hĩnh.
 
Kim Tú Châu mở cuốn sách xem lướt, đó là một tập văn xuôi cổ đại. Giờ cô  hiểu đôi chút về nơi . Nơi đây từng  nhiều triều đại, như triều Đại Cảnh,   gọi chung là thời phong kiến. Bây giờ là thời đại mới, nhân dân  chủ.
 
Có mấy bài  về những cảnh tượng mà cô từng trải qua, cô thấy quá đơn giản, chỉ hai ba bài là  thể thu hút  .
 
Khoản nhuận bút đầu tiên của Kim Tú Châu là mười lăm đồng, nhưng cô  quên chuyện Lưu Hồng Nguyệt tố cáo   đây.
 
Việc  là chị Tiền Ngọc Phượng kể cho cô, vì hôm đó  quân tẩu tình cờ đến phòng chính vụ, đích   thấy chị   chuyện tố cáo với  khác.
 
Kim Tú Châu cầm mười đồng,  Cung Tiêu Xã mua một túi bột mì, đường đỏ và táo tàu,  về nhà  một nồi bánh táo lớn.
 
Bánh táo  cắt thành từng miếng vuông nhỏ, tất cả cho  giỏ,  cô dẫn con gái oai phong lẫm liệt  đến khu nhà Lưu Hồng Nguyệt ở.
 
Bắt đầu từ tầng một, Kim Tú Châu gõ cửa tặng bánh táo. Thấy  mở cửa, cô liền hỏi: "Xin hỏi, Lưu Hồng Nguyệt  ở  lầu ?"
 
Người phụ nữ mở cửa dù  nghi hoặc, vẫn gật đầu: " ,  chuyện gì thế?"
 
"Vậy thì  . Đây là bánh táo tặng chị. Trước đây   ở nhà ăn,    tố cáo nên mất việc. Giờ   văn cho báo chí. Đây là  dùng nhuận bút đầu tiên mua nguyên liệu .    cho ai đó ,   năng lực thì ở  cũng sống  bằng chính tài năng của . Bánh táo  mới  xong, còn nóng, mong chị thích."
 
"……"
 
Dưới ánh mắt ngơ ngác của  đó, cô gõ cửa nhà bên cạnh,   những lời tương tự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-63.html.]
 
Khi Kim Tú Châu  lên lầu, hai  hàng xóm  ,  đều thấy ánh mắt đối phương sáng rỡ.
 
Kim Tú Châu tặng hết cả tòa nhà, đợi tặng xong mới   tầng ba,  gõ cửa nhà Lưu Hồng Nguyệt.
 
Lưu Hồng Nguyệt mở cửa thấy Kim Tú Châu, sửng sốt, nhíu mày hỏi  khách khí: "Cô đến  gì?"
 
Kim Tú Châu  chị, sắc mặt lạnh lùng, bình tĩnh : "Lưu Hồng Nguyệt,  đến đơn vị chị    mất mặt. Sau đó  xúi con trai chị bảo  khác bắt nạt con . Vốn   định so đo, nhưng rộng lượng   nghĩa là  dễ bắt nạt. Đất sét còn  tính khí, huống chi là . Hôm nay  đến đây để  cho chị ,  Kim Tú Châu  nhiều thứ. Không  việc ở nhà ăn,  vẫn  thể kiếm tiền bằng tài  văn. Còn chị, chỉ  thể   lưng ghen tị, giở những trò   gì."
 
Nói đến đoạn , cô cố ý cao giọng. Ở đây, cô còn giữ  tư tâm,   là vẽ tranh cho báo chí, mà chỉ   văn, sợ      khác tính kế.
 
" cảnh cáo chị, đây là  cuối cùng. Sự bất quá tam,   còn xảy  chuyện như ,  sẽ tính hết lên đầu chị."
 
Nói xong câu đó, cô dẫn con gái bỏ .
 
Lưu Hồng Nguyệt thấy cầu thang     ít , sắc mặt lúc xanh lúc trắng, vội lớn tiếng: "Cô  bậy cái gì? Việc gì ở nhà ăn? Đừng vu khống  ."
 
Làm bộ  hiểu.
 
Kim Tú Châu  đầu  lạnh: "Có  chị   , chị tự ,  cũng . Dám  mà  dám nhận, chị chỉ  ngần  bản lĩnh. Khuyên chị đừng gọi Lưu Hồng Nguyệt nữa, đổi thành Lưu Hồng Nhãn (ghen tị) ."
 
Kim Tú Châu  thể đưa  bằng chứng, nhưng chỉ những lời đó, cũng đủ kết tội Lưu Hồng Nguyệt.
 
Phía , Lưu Hồng Nguyệt tức giận hét: "Kim Tú Châu, cô  gan thì  rõ ràng, bằng   sẽ báo với lãnh đạo..."
 
Kim Tú Châu  thèm để ý,  dẫn con gái xuống lầu  .
 
Những phụ nữ  xem ở cửa cầu thang thấy cô đến, vội tránh đường. Những   chính là các hộ  lầu   Kim Tú Châu tặng bánh.
 
Nhìn Kim Tú Châu và Lưu Hồng Nguyệt, ánh mắt họ tràn ngập sự tò mò và phấn khích. Từ lời Kim Tú Châu  lúc gõ cửa, họ  đoán , hóa  cô là quân tẩu từng  ở nhà ăn. Nghe  cô  bác trưởng bếp đặc biệt tiến cử. Trước họ còn  ghen tị, nghĩ cô  gì giỏi. Vừa  ăn thử bánh cô tặng,  thơm  mềm,  từng ăn món nào ngon thế, ngon hơn bánh quy mua ở Cung Tiêu Xã nhiều. Không trách cô  thể  nhà ăn.
 
Họ  ngốc. Sau màn kịch của  phụ nữ , dù  ngốc cũng đoán  là Lưu Hồng Nguyệt tố cáo khiến cô mất việc. Giờ cô  dùng tài năng  văn cho báo chí kiếm tiền, còn cố ý đến tận cửa châm chọc cảnh cáo Lưu Hồng Nguyệt. Mặt mũi Lưu Hồng Nguyệt thật là ném hết.