Đợi thêm một lúc, Kim Tú Châu  lo, bảo Giang Minh Xuyên  ngoài xem thế nào.
 
Giang Minh Xuyên  giày  xuống lầu. Không lâu , ngoài cầu thang vang lên tiếng hai cha con  chuyện. Kim Tú Châu thở phào nhẹ nhõm.
 
Hạ Nham   cửa  hào hứng gọi  và em gái,   hôm nay cô giáo tức giận bắt cả lớp ở  học thuộc lòng nên về muộn. "Hôm nay cô giáo dạy Văn kiểm tra bài cũ, phát hiện nhiều bạn  thuộc, nên tan học bắt ở  học, thuộc xong một bạn mới  về."
 
"Thế , mau  rửa tay ăn cơm ."
 
"Vâng."
 
Bữa tối  bốn món một canh,  là món Hạ Nham thích. Cậu  ăn  líu lo kể chuyện ở trường, như Ngụy Ninh Thanh hôm nay thi  nhất,   thứ ba,   bạn ngủ gật trong lớp  cô phạt , còn cô giáo dạy Toán   yêu...
 
Trước đây Kim Tú Châu chủ trương ăn cơm và ngủ   chuyện, nhưng dần dần cô cũng quen với  khí ồn ào lúc ăn như bây giờ, thỉnh thoảng còn hỏi thêm vài câu.
 
Ăn cơm  nửa chừng, bỗng  lầu vang lên tiếng cãi vã.
 
Cả bốn  sững sờ, theo bản năng im lặng.
 
Tiếng  lầu càng lúc càng lớn, một giọng  the thé vang rõ  tai ——
 
"Đều tại mày,   một ngày một đêm  về, mày còn  tâm trạng mà ăn..."
 
"Trời ơi, cháu đích tôn tội nghiệp của bà ơi, đây là tạo nghiệp gì thế ?"
 
"Mẹ, đừng kêu nữa, con  ngoài tìm xem."
 
"Mày chỉ  bênh nó, trong lòng mày còn    ? Cưới  lâu thế , đến giờ vẫn   bầu,  già hầu hạ nó mỗi ngày, cháu đích tôn nhỏ  đẻ cho bà,  mà nó  đuổi cháu đích tôn lớn của bà ..."
 
Sau đó Triệu Vận  gì đó, im lặng một lúc,  bà lão  lớn tiếng mắng: "Mày  nó  kìa, đó còn là tiếng  ? Dương Diệu,  cực khổ nuôi mày khôn lớn, mày  để nó c.h.ử.i  như ..."
 
Kim Tú Châu vểnh tai . Giang Minh Xuyên như   thấy gì, tiếp tục ăn. Thấy Kim Tú Châu  động đũa,  còn gắp cho cô một miếng thịt ngon, bất đắc dĩ : "Mau ăn cơm ."
 
Anh chẳng hề tò mò về chuyện nhà  .
 
Chỉ  Hạ Nham khác thường, cúi đầu lặng lẽ ăn.
 
Phó Yến Yến  cạnh, liếc   vài .
 
Khoảng hơn 8 giờ tối, bên ngoài  tiếng gõ cửa.
 
Kim Tú Châu đang cùng con trai cặm cụi  vẽ  bàn. Giang Minh Xuyên đang dạy con gái học chữ.
 
Nghe tiếng gõ cửa, Giang Minh Xuyên đưa sách cho con gái,  dậy  mở cửa.
 
Anh mở cửa, thấy Triệu Vận  ngoài mắt đỏ hoe, theo phản xạ sững .
 
Triệu Vận    : "Thật ngại quá, đêm hôm khuya khoắt  phiền hai  chị.  chỉ  hỏi thăm  thấy thằng bé nhà   ? Tối qua Dương Diệu về  chuyện nó đ.á.n.h ,  tức giận đ.á.n.h nó một trận. Tưởng chuyện thế là xong,  ngờ hôm nay cả ngày  thấy nó ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-74.html.]
 
Giang Minh Xuyên  xong nhíu mày: "Đứa bé mất tích từ lúc nào?"
 
"Sáng nay   thấy nó. Tưởng nó  học sớm nên chúng   quản. Nó cũng  hôm  sớm. Lúc nãy Dương Diệu  tìm, giờ vẫn  về."
 
Giang Minh Xuyên  tiện đ.á.n.h giá, chỉ : "Vậy  cũng  ngoài tìm xem."
 
"Thật ư? Tốt quá,  phiền  , Giang Doanh trưởng."
 
Giang Minh Xuyên gật đầu: "Chị  hỏi mấy nhà khác xem.    giày."
 
"Vâng."
 
Triệu Vận hít mũi, nhưng  ,  đợi ở cửa.
 
Kim Tú Châu cũng  thấy, nhưng  thèm quan tâm, chỉ dặn: "Cẩn thận nhé."
 
Giang Minh Xuyên "Ừ" một tiếng, giọng dịu dàng: "Em  xong việc thì  ngủ sớm ,  cần đợi ."
 
Kim Tú Châu gật đầu.
 
Khi cửa đóng , vẫn  thấy tiếng hai   chuyện ngoài hành lang. Phó Yến Yến  Kim Tú Châu, ngạc nhiên thấy mặt  chẳng  chút cảm xúc nào, chỉ cúi đầu tiếp tục vẽ,  hề  ảnh hưởng.
 
Như nhận  ánh mắt con gái, cô ngẩng đầu hỏi: "Sao thế? Chỗ nào  hiểu ?"
 
Phó Yến Yến lắc đầu, cúi mắt  nhỏ: "Bố  với   ."
 
Kim Tú Châu vẻ mặt kỳ lạ: "Thì ? Anh  còn dám  ý gì khác ?"
 
Phó Yến Yến im lặng, trong lòng nghĩ, kiếp  Kim Tú Châu   thế . Chỉ cần Giang Minh Xuyên  chuyện với bà nào,  cũng nổi điên gào thét, huống chi là  cùng Triệu Vận.
 
Bên cạnh, Hạ Nham cầm bút nửa ngày  động. Phó Yến Yến bình tĩnh hỏi: "Có  con  thằng bé ở  ?"
 
Hạ Nham  cứng đờ,  ngờ  phát hiện nhanh thế, vội lắc đầu. Lắc xong thì thấy  ở đối diện   với ánh mắt nghi ngờ,  rụt cổ,  gật đầu với biên độ nhỏ.
 
Hai  con đồng thời nheo mắt  .
 
Hạ Nham  sợ, đành khai: "Dương Anh Hùng chạy  từ tối hôm qua . Con        trong lớp học cả đêm. Chiều tan học, khi bọn con học thuộc xong thì trường gần như  còn ai. Con  ngang qua lớp  , thấy   vẫn  . Con và Ngụy Ninh Thanh  tìm  . Lúc đầu    chịu , con đưa cho   cái bánh bao còn thừa buổi trưa,   mới kể chuyện bố   đánh. Ngụy Ninh Thanh liền lén giấu    gác xép nhà họ."
 
Cũng vì thế mà  mới về muộn.
 
Hạ Nham mỗi ngày ngoài cơm trưa còn mang theo ít điểm tâm,  khi là bánh bao. Thay vì tiếc rẻ ăn ngay,  thường để dành, tan học cùng Ngụy Ninh Thanh ăn  đường về.
 
Bà nội Ngụy Ninh Thanh   nấu cơm, thường là ông nội nấu. Ông nội chỉ  nấu một nồi thập cẩm, nhưng  bé   nhận đồ của  khác. Chỉ khi Hạ Nham hỏi bài  đường về,  mới chịu nhận.
 
Hạ Nham  tự hào, vì trong cả lớp, chỉ  cơm trưa của  là phong phú và ngon nhất.
 
Cậu nghĩ   tiếp: "Hôm qua     động thủ . Thích Khang chủ động đ.á.n.h  ,  đ.á.n.h  c.h.ử.i  kế nó, bảo  kế nó hại  nó    chửi, còn c.h.ử.i Dương Anh Hùng là đứa  ai thương. Dương Anh Hùng mới phản kháng, cầm hòn đá gần đó ném   Thích Khang. Thấy chảy nhiều máu, chính   cũng hoảng. Mọi  chạy đến, Thích Khang liền bảo Dương Anh Hùng đ.á.n.h , còn  Dương Anh Hùng tức giận vì    mối  kế cho bố  , khiến bố và bà nội  thương   nữa. Dương Anh Hùng , bà nội    bao giờ thương  ..."