Hai  con  im một lúc, cuối cùng  hổ tìm chỗ khuất mà tắm.  khi nước nóng xối lên , cả hai đều thở phào thoải mái.
 
Kim Tú Châu thì thầm với con gái: "Cái  tiện nhỉ. Nhà  mà  thì ."
 
Phó Yến Yến gật đầu, trong lòng nghĩ: Sắp thôi, tương lai bệnh viện cũng , còn  TV, điện thoại di động, đường đầy ô tô...
 
Đó là thế giới  tưởng với  hiện tại, nhưng chỉ vài chục năm nữa thôi.
 
——
 
Suốt đêm đó, Phan Quân  vợ chồng Phan Thịnh Lâm đưa  bệnh viện. Người  gãy nhiều chỗ. Bác sĩ điều trị xong, dặn  thời gian tới  nghỉ  giường.
 
Đào Thiến Vân  yên tâm,  cho Phan Quân  viện thêm vài ngày.  Phan Thịnh Lâm cân nhắc nhiều hơn, sợ  quen thấy mất mặt, nên nhờ  lái xe đưa Phan Quân về nhà.
 
Về đến nhà, Phan Quân   giường rên rỉ đau đớn.
 
Chung Tuyết trong lòng chẳng chút d.a.o động. Cô  bất động  ghế  xa, mặt lạnh tanh  xuống đất.
 
Phan Quân  kêu khát.
 
Chung Tuyết giả vờ   thấy.
 
Phan Quân giận dữ  cô: "Sao? Còn nhớ  ? Tưởng  chống lưng cho mày là mày  thể lên mặt với tao đấy ? Hắn  thể ở đây bao lâu? Mày là đàn bà của tao, tao  đối xử thế nào cũng . Bố  mày còn  quản , Giang Minh Xuyên là cái thá gì!"
 
Trong miệng mất hai cái răng, lưỡi cũng đau,   tiếng mơ hồ  rõ.
 
Chung Tuyết  cứng đờ. Cô nghĩ đến bố    rõ tung tích,  nghĩ đến Giang Minh Xuyên -   vạch trần bộ mặt giả tạo của bố  chồng. Trước đây, cô còn giữ chút hy vọng, mong một ngày bố chồng thương tình cô vất vả vì nhà  mà giúp đỡ bố  cô.  giờ, cô  chắc nữa. Người   thể đối xử tệ với đứa con nuôi 20 năm, huống chi là cô?
 
Thực , dù   chuyện của  Minh Xuyên mấy ngày nay, Chung Tuyết cũng  ba  nhà họ Phan chẳng  thứ  lành gì.
 
Trước khi bố  cô gặp nạn, cô luôn nghĩ bố  chồng thương cô hơn cả bố  ruột. Cô thật lòng tin họ quý con gái, và tin lời Phan Quân rằng bố  chồng nghiêm khắc với  Minh Xuyên vì kỳ vọng cao. Hồi đó cô còn ngốc nghếch thương hại Phan Quân.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-nhat-ky-xuyen-thanh-qua-phu-tai-gia-tieu-thiep-co-dai-o-thap-nien-60/chuong-99.html.]
Cho đến khi bố  cô xảy  chuyện, cô mới phát hiện  thứ đổi khác. Với  ngoài, nhà họ Phan  ruồng bỏ cô  là  lắm .  chỉ cô mới  cuộc sống của  t.h.ả.m hại thế nào.
 
Cô hối hận vô cùng. Mỗi  nhớ  quá khứ, cô đều căm ghét sự ngây thơ và ngu ngốc của  ngày .
 
Phan Quân độc ác: "Nhìn bộ dạng  xí của mày kìa. Tao chẳng còn hứng thú tí nào. Đàn bà khác  hơn mày trăm . Mày đáng gì mà nhớ?"
 
Chung Tuyết mắt đỏ lên, hai tay nắm chặt.
 
Hắn rõ ràng   đây cô chỉ một lòng hướng về ,  mà còn  những lời   nhục cô.
 
Sáng hôm , Giang Minh Xuyên đưa Kim Tú Châu và hai con đến thăm nhà kiểu Tây.
 
Có giấy tờ nhà và chứng minh thư, việc    dễ dàng. Khu   khi lập nước là nơi ở của các thương gia giàu . Ông bà ngoại Giang Minh Xuyên cũng xuất  danh giá, dù sa sút thời Dân quốc vẫn còn của cải, và bà ngoại  gả cho  giàu nhất tỉnh lúc bấy giờ.
 
Vào trong, họ thấy nơi  còn nhiều  ở. Giang Minh Xuyên  một nửa chủ nhà  di cư  nước ngoài, nhà    ở nên chính phủ sắp xếp cho  khác đến, mấy hộ cùng ở một dãy. Số còn  là chủ nhà tự ở.
 
Kim Tú Châu thấy các nhà kiểu Tây xung quanh  cải tạo lung tung,  lo Đào Thiến Vân  cho  khác mượn nhà.  cô lo xa . Đào Thiến Vân vốn giữ của riêng, từ lâu  xem nơi  là của .
 
Ngay cả cây cối trong sân nhỏ cũng  chăm sóc. Đẩy cửa , bên trong khá sạch sẽ,  vẻ như   thường xuyên quét dọn.
 
Sàn đá cẩm thạch trắng  hoa văn,  trần là đèn treo pha lê. Dù tay vịn cầu thang sơn tróc lở, trông cũ kỹ, nhưng vẫn thấy  hoa văn tinh xảo. Tầng hai  bốn phòng: hai phòng hướng Nam là phòng ngủ chính và phụ, đều rộng; hai phòng đối diện hướng Bắc là thư phòng và phòng khách. Tầng ba   là chỗ ở của  giúp việc và phòng chứa đồ.
 
Giang Minh Xuyên từng ở phòng ngủ phụ một thời gian. Anh dẫn Kim Tú Châu và hai con  xem. Kim Tú Châu mở cửa sổ  hoa văn pha lê, ngắm cảnh phương Bắc bên ngoài, cảm thán: "Có nhà  mới thấy yên lòng. Nghĩ đến căn nhà  là của chúng , lòng mới chịu thả xuống."
 
Rồi cô  sang  với Giang Minh Xuyên: "Chúng  cố gắng tích cóp tiền,   mua một căn ở thành phố."
 
Giang Minh Xuyên phản ứng  mấy nhiệt tình: "Anh ở bên    bao lâu nữa, vài năm nữa  thể  điều ."
 
Kim Tú Châu  hiểu chế độ quân đội nơi , đành gật đầu: "Vậy hy vọng  thể đến thành phố lớn. Lúc đó chúng  mua nhà ở thành phố lớn."
 
Giang Minh Xuyên : "Mua nhiều nhà thế  gì? Chúng   ở hết ."
 
Kim Tú Châu   với vẻ "  hiểu gì cả": "Nhà nào ngại nhiều? Anh  nhà chúng  xem,  nhỏ  chật. Tầng   gì chúng  cũng  thấy. Sao thoải mái bằng nhà kiểu ? Hơn nữa,   nhiều lắm. Anh một căn, em một căn, hai đứa nhỏ mỗi đứa một căn. Vừa đủ chứ."