Thập Niên 60: Quả Phụ Trỗi Dậy, Tái Giá Đổi Mệnh - Chương 2: Đến huyện thành

Cập nhật lúc: 2025-12-13 05:15:33
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hai thẳng tiến đến huyện thành.

 

Đường hề dễ dàng, tuyết phủ trắng xóa, mỗi bước chân đều in hằn một dấu. Kim Tố Châu đôi giày vải bông, chẳng mấy chốc ướt sũng, một hồi lâu, hai chân cô bắt đầu lạnh buốt và đau nhức.

 

Họ miệt mài trong làn sương mù mênh mông, mãi đến khi đến huyện thành thì trời sáng rõ. May mắn là sức khỏe của thể , Kim Tố Châu cảm thấy quá mệt mỏi. Nếu là cô của kiếp , đôi chân sống trong nhung lụa mười mấy năm e rằng đau đến nhấc nổi. Môi trường mới chỉ đổi cơ thể mà còn đổi cả tư tưởng của cô. Cô lúc thể than khổ, nên hề than thở một tiếng, chỉ lặng lẽ bước theo sát đàn ông.

 

Cũng may Giang Minh Xuyên dường như cũng nhận . Anh cố ý chậm một chút, còn đầu với cô: “Cô dẫm lên dấu chân của .”

 

Kim Tố Châu sững sờ, cúi đầu đáp "Vâng". Trong lòng cô dâng lên một sự ấm áp khó tả. Đây là đầu tiên cô khác quan tâm theo một cách tinh tế và thực tế như .

 

Hồi còn ở Hầu phủ, Hầu gia cũng từng đối với cô, nhưng sự đó giống như việc đối đãi với một con mèo con ch.ó con đáng yêu, chỉ là sự yêu thích hời hợt. Thâm tâm ông vẫn là khinh thường cô. Đương nhiên, ông đối với những khác cũng thế, nhẫn tâm tới độ chính thê cùng chung chăn gối hai mươi năm mà g.i.ế.c là g.i.ế.c. đàn ông thì giống.

 

Kim Tố Châu tạm dẹp suy nghĩ trong lòng, bắt đầu cân nhắc con đường phía . Sống ở Hầu phủ lâu, cô sớm dưỡng thành thói quen một bước nghĩ ba bước. Không còn cách nào khác, con, chỗ dựa, cô chỉ thể càng thêm cẩn thận. Cũng nhờ sự cẩn thận mà cô bình yên vô sự nhận thịnh sủng mười mấy năm.

 

Thế nhưng, suy tính của cô dường như tan thành mây khói ngay khi đặt chân tới huyện thành. Kim Tố Châu phát hiện dường như mượn xác hồn đến một nơi xa lạ. Lúc tuy rằng cảm thấy trang phục và kiểu tóc của ở đây chút kỳ quái, nhưng cô nghĩ sâu hơn, cho rằng ở nông thôn vì tiện việc mới ăn mặc như . Giống như hồi nhỏ nhà cô nghèo, mẫu đồng cũng cuốn tay áo và ống quần. Sau khi Hầu phủ, cô mới như là chướng tai gai mắt.

 

Thế nhưng đường phố ở đây, nam nữ đều ăn mặc giống : đàn ông tóc ngắn, phụ nữ phần lớn tết tóc hai bên hoặc để tóc ngắn tới mang tai. Trên đường phố rộng lớn, thỉnh thoảng cưỡi cái xe hai bánh bằng sắt (xe đạp). Nơi thế nào cũng giống một địa phương giàu . Trên đường phố thể thấy những căn nhà thấp bé rách nát, xây dựng theo lề lối gì, so với triều Đại Cảnh phồn vinh hưng thịnh thì kém xa, càng đừng thấy đeo vàng đeo bạc.

 

Giang Minh Xuyên dẫn Kim Tố Châu về hướng đồn công an của huyện thành. Khi đến cửa, sang : “Cô đây chờ một lát, chút chuyện, xong việc sẽ ngay.” Anh giải thích nhiều, chuyển con gái đang ôm sang lòng cô.

 

Dù thời gian ở chung dài, nhưng Kim Tố Châu vẫn tin tưởng đàn ông mắt . Trực giác mách bảo cô đối phương sẽ bỏ rơi cô, bèn gật đầu, nhận lấy con gái. Cô bé vẫn đang ngủ, dường như ngửi thấy mùi quen thuộc, theo bản năng dụi dụi n.g.ự.c Kim Tố Châu.

 

Giang Minh Xuyên bước đồn công an.

 

Kim Tố Châu tò mò quan sát cảnh vật xung quanh. Cô thấy đối diện tấp nập, ai cũng cầm màn thầu, bánh bao ăn. Cơn đói tức khắc ập đến. Trên cửa lớn nhà đối diện bốn chữ “Tiệm cơm quốc doanh”. Chữ cuối cô , nhưng căn cứ ký ức trong đầu của "Kim Tố Châu" cũ, cô đây là nơi những tiền thường xuyên đến ăn cơm, món ăn trong đó vô cùng đắt đỏ.

 

Có điều Kim Tố Châu nào bạc đãi chính . Trước khi khỏi nhà, cô mang theo tất cả tiền riêng mà "Kim Tố Châu" cũ tích cóp mấy năm nay, tổng cộng là hơn bảy mươi đồng, phiếu gạo mười cân và phiếu vải năm thước.

 

Trong mắt cô, tiền tính là nhiều, nhưng đối với "Kim Tố Châu" cũ thì đó là cả một gia tài. Những thứ đều là mỗi Phó Kiến Quốc trở về, cô thừa dịp ngủ nửa đêm trộm trong túi . Phó Kiến Quốc cũng so đo tính toán, phát hiện tiền thiếu cũng nghi ngờ cô, hoặc thể là nghi ngờ nhưng hỏi thẳng.

 

Vì thế, khi Giang Minh Xuyên mượn xong tiền thì thấy Kim Tố Châu một tay ôm con một tay cầm bánh bao ăn.

 

“……”

 

Thật ngờ trong cô còn tiền. Tất cả tiền của đều đưa cho nhà họ Phó và nhà họ Kim, còn đủ tiền mua vé xe về, đành hỏi mượn chiến hữu , trả .

 

Kim Tố Châu thấy , còn cố ý đưa cho một cái màn thầu. Giang Minh Xuyên thoáng qua. Anh thực sự đói bụng, do dự một chốc nhận lấy ăn, đồng thời cũng đón lấy con gái cô đang ôm trong lòng. Thấy cô bé còn ngủ, nhịn hỏi một câu, “Con bé ngủ nhiều như chứ?”

 

Kim Tố Châu hiểu lầm ý , giải thích: “ giữ hai cái bánh bao, lát nữa con bé dậy ăn.”

 

Giang Minh Xuyên gật đầu, thêm. Hai rơi im lặng.

 

Giang Minh Xuyên , Kim Tố Châu theo thói quen cách chừng hai bước. Anh chút tự nhiên. Nghĩ hai còn ở chung, một việc cần với cô, bèn nghiêm túc :

 

“Năm nay ba mốt tuổi, cha mất sớm, từ nhỏ chiến hữu của bố nhận nuôi, hiện giờ sống trong quân đội. Em theo cũng chỉ thể theo quân. sẽ tận lực chăm lo cho em và con gái. Về phần em… nếu tâm tư khác thì thu một chút.” Câu cuối cùng, ngữ khí còn nhấn mạnh.

 

Kim Tố Châu , chột một cái, theo bản năng nũng nịu đáp một tiếng, “Biết ạ.”

 

Cô hiểu là đang để ý chuyện tối hôm qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-qua-phu-troi-day-tai-gia-doi-menh/chuong-2-den-huyen-thanh.html.]

 

Giang Minh Xuyên nhíu mày cô, thấy quen khác dùng giọng điệu như chuyện với , nhưng cuối cùng vẫn thêm gì.

 

Buổi sáng Kim Tố Châu thức dậy còn chải đầu, mái tóc lộn xộn rối tung xõa vai, dường như cô còn nhận . Thấy , cô ngượng ngùng cúi đầu.

 

Giang Minh Xuyên thấy cô phần thành thật hơn, bèn về con đường phía , tiếp: “Năm nhận nuôi con trai của một chiến hữu, thằng bé tên Hạ Nham, tính tình phần hướng nội nhạy cảm, cha từng là lớp trưởng lớp , tính tình cũng .”

 

Nói tới đây dừng một chút: “Nếu em ý kiến, chúng trở về sẽ nộp báo cáo kết hôn.”

 

Đã lớn tuổi như nên quả thật kết hôn. Anh cũng thường xuyên ở nhà, phần lớn là gửi Hạ Nham ăn cơm nhà hàng xóm. Tuy rằng gửi tiền nhà , nhưng trong lòng hiểu rõ, cứ lâu dài như thì lắm. Từ nhỏ nhận nuôi, con trẻ chịu những khổ cực từng trải qua, cho nên khi vợ đoàn trưởng giới thiệu cho một đối tượng con riêng, suy nghĩ một chút đồng ý. Với tình hình hiện tại của , tìm đối tượng điều kiện quả thật dễ, hai đều con riêng mới thể thấu hiểu cho , chỉ ngờ tới sẽ phát sinh chuyện như .

 

Anh về phía Kim Tố Châu một nữa. Trên mặt cô lộ vẻ kinh ngạc, cũng kinh ngạc con. Ở tuổi , tại triều Đại Cảnh còn cháu nội đấy. Cô chỉ ngờ tới tâm tính đến mức nuôi con cho khác. Việc .

 

ngẫm , Phó Kiến Quốc mất hơn nửa năm, thích gần xa đều ai tới cửa, mà ngày đầu năm mới còn vượt đường xa tới thăm một chuyến, còn mang thêm tiền và gạo.

 

Trên mặt cô lộ nụ : “ cũng thích trẻ con, nhất định sẽ coi thằng bé như con .” Những lời là thực lòng. Đời cô mong mỏi con tới phát điên, đáng tiếc hạ độc tổn thương thể, thể hoài thai.

 

Giang Minh Xuyên gật đầu, cũng tin lời .

Anh dẫn Kim Tố Châu về hướng bến xe. Hai khá may mắn, lúc tới nơi vặn một chiếc xe lên thành phố. Giang Minh Xuyên thuần thục mua vé, đó dẫn Kim Tố Châu tìm hai ghế phía xuống.

 

Kim Tố Châu từng loại xe . Ghế bên trong cũng thoải mái gì cho cam, nhưng cô cũng là từng chịu khổ cực, nên cũng hề ghét bỏ chê bai. Cô chỉ chút tò mò thứ mắt. Tới lúc xe khởi động, cô nhịn khẽ hét tiếng, cảnh vật bên ngoài nhanh chóng lướt qua, xoay đầu hướng đôi mắt sáng lấp lánh về phía đàn ông bên cạnh.

 

Giang Minh Xuyên nín , cau mày nhắc nhở cô t.ử tế.

 

Kim Tố Châu khẽ hừ một tiếng, xoay đầu tiếp tục về phía ngoài cửa sổ, cảm thấy xe so với xe ngựa thoải mái hơn nhiều, cũng khá là thú vị.

 

Sau khi hai tới thành phố, Kim Tố Châu theo Giang Minh Xuyên xuống xe. Bên cạnh bến xe chính là ga tàu hỏa. Giang Minh Xuyên dẫn cô mua hai vé xe lửa, là chuyến hai giờ chiều. Thấy gần đến trưa , hai liền tiệm cơm quốc doanh gần đó ăn một bữa.

 

Lúc xuống xe, bé gái Phó Yến Yến mà Giang Minh Xuyên ôm trong lòng dậy khi nào. Anh vốn đang lo lắng cô bé sẽ , ngờ là cô bé ngoan vô cùng, mở to đôi mắt đen nhánh bình tĩnh . Ánh như thể một trưởng thành. Giang Minh Xuyên nhạy bén nhíu mày, đang chuẩn kỹ thấy cô bé đầu về phía bên ngoài. Anh khẽ thở dài, cảm thấy hẳn là lầm .

 

Kim Tố Châu đói lả. Dựa theo thói quen ăn uống của cô , buổi sáng một chén nhỏ cháo tổ yến cùng mấy món ăn phụ là đủ , ngờ hiện giờ ăn một cái bánh bao thịt to như mà vẫn đủ no.

 

Giang Minh Xuyên gọi hai bát mỳ thịt gà và một bát canh trứng, đầy một bát tô to. Kim Tố Châu cũng kén chọn, cô cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn. Tuy rằng ăn vội vàng, nhưng động tác nhã nhặn, phong thái của tiểu thư khuê các.

 

Giang Minh Xuyên đầu lướt qua, cảm thấy cô cũng tệ như những gì nghĩ. Kim Tố Châu thấy đang , tưởng rằng ăn thô lỗ quá, vội vàng bộ tịch lau miệng, đó vén tóc, lộ một nụ ngọt ngào.

 

Anh dừng một chút, “Ăn nhanh .” Sau đó cúi đầu, gắp một đũa mỳ to đưa trong miệng.

 

Kim Tố Châu: “…” Thật hiểu .

 

Phó Yến Yến đang bên cạnh cô ngoan ngoãn ăn canh trứng, thấy một màn , trong đôi mắt bình tĩnh hiện lên một tia gợn sóng.

 

Cơm nước xong, bọn họ nhà ga chờ. Một giờ năm mươi chiều, một nhà ba lên xe lửa. Giang Minh Xuyên Kim Tố Châu đầu tiên xe lửa, sợ cô hiểu, nên bảo cô cầm hành lý đằng phía .

 

Kim Tố Châu tò mò khắp nơi xung quanh. Nếu ô tô cô cảm thấy ngạc nhiên, cái xe lửa càng cho cô cảm thấy vô cùng chấn động. Trước nay cô từng thấy một chiếc xe lớn như , thể chở nhiều tới thế, mà còn cần tới ngựa kéo, chỉ thấy khói bốc lên, quả thực thể tưởng tượng. Thế cho nên lúc để ý, khi bước thể cứ nghiêng bên nọ lệch bên .

 

Giang Minh Xuyên ôm bé con đằng thế, cuối cùng nhịn nhắc nhở, “Đi cho t.ử tế nào, đừng lắc tới lắc lui, khó chịu.”

 

Kim Tố Châu đầu một cái, thấy nhíu chặt mày, trong lòng sợ , vội vàng bước nghiêm chỉnh. Trong lòng thì mắng là đồ thưởng thức.

 

 

Loading...