Hạ Lê và Lục Định Viễn đều là những tính công kích mạnh mẽ, trong tình huống , phản ứng đầu tiên của họ đương nhiên là công kích mới là cách phòng ngự nhất.
Hơn nữa, giờ phút dù họ rút lui cũng còn đường nào để lùi.
Trong lúc hai , Hạ Lê nhét tay một khẩu s.ú.n.g Browning màu đen.
Lục Định Viễn nhấn tay cô xuống, hiệu cô cúi thấp, còn thì cầm một chồng tài liệu, giơ chân "rầm" một tiếng đạp tung cánh tủ sắt, ném chồng tài liệu trong tay về phía đám .
Trong lúc chồng tài liệu bay lả tả giữa trung, che khuất tầm mắt của đám bảo an, lập tức khom lao . Với tốc độ chớp nhoáng, lao đến đoạt lấy khẩu s.ú.n.g của tên đội trưởng bảo an tiên.
Hạ Lê đưa cho súng, nhưng hề nổ s.ú.n.g ngay lập tức.
Cô rõ trong lòng, khẩu s.ú.n.g là phương tiện giữ mạng cuối cùng, nếu giờ nổ súng, chắc chắn sẽ kéo thêm nhiều bảo an khác đến.
Đến lúc đó, họ chạy trốn sẽ còn dễ dàng như bây giờ nữa.
Hơn nữa, nếu để xác định rằng họ g.i.ế.c ở Mỹ, chính quyền Mỹ sẽ lý do chính đáng để thả họ , việc đó sẽ đổ sông đổ biển hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-quan-quan-lanh-lung-bi-nu-tien-si-loi-hai-thu-phuc/chuong-214-cai-co-nay-sao-sung-to-nhu-banh-cam-the-kia.html.]
Suy nghĩ chỉ lướt qua trong đầu một thoáng, tốc độ lao của Hạ Lê hề chậm hơn Lục Định Viễn.
Chỉ trong chớp mắt, cô xông giữa đám bảo an.
Điều đầu tiên cô là bắt từng tên để đ.á.n.h c.h.ế.t, mà là tước vũ khí, bẻ tay hoặc trực tiếp đ.á.n.h cho chúng bất tỉnh.
Tóm là thể để bọn chúng nổ súng, gây tiếng động lớn kinh động khác. Bảy tên lính bảo vệ là lính đ.á.n.h thuê chuyên nghiệp, thường ngày sống cuộc sống l.i.ế.m m.á.u đầu lưỡi, thủ hề kém. xui xẻo , bọn chúng gặp Lục Định Viễn và Hạ Lê. Lục Định Viễn là hảo thủ trong quân đội, thủ tự nhiên cần bàn cãi, còn sức mạnh chiến đấu của Hạ Lê thì vượt ngoài phạm trù của loài . Hai bên lao cận chiến, quả thực để cho đối phương cơ hội nổ một phát s.ú.n.g nào. Chỉ vỏn vẹn trong vòng hai phút, hai hạ gục bộ bảy tên lính bảo vệ.
Hạ Lê xổm xuống đất, tay vô thức bắt đầu lục lọi mấy tên đó. Đến khi nhận đang gì, cô thoáng thấy ngượng trong lòng. Ngoài mặt biểu lộ chút nào, cô giả vờ như chuyện gì hỏi: “Giờ tính đây?” Theo ý cô, những chắc chắn xử lý sạch sẽ, nếu họ sẽ bại lộ. từ khi xuyên đến đây, cô là một công dân lương thiện, luôn tuân thủ pháp luật, công khai g.i.ế.c mặt đồng chí Lục Định Viễn, e rằng cho lắm.
Lục Định Viễn thấy hành động lục lọi vật phẩm khác một cách thuần thục của Hạ Lê khó hiểu, nhưng tiện hỏi sâu. “Cô xem tình hình của Kỹ sư Lý , những cứ để xử lý.” Hạ Lê gật đầu, bước đến bên tủ, cúi xuống Lý Nghiệp Thành, lập tức hít một khí lạnh. Cô thầm nghĩ, tay cũng dùng nhiều sức đến mà? Sao cái cổ sưng to gần bằng hàm thế ? Chắc chắn là Lục Định Viễn tay quá mạnh, chuyện liên quan đến cô.
Vừa nhấc Kỹ sư Lý lên bằng một tay, tai cô động đậy. Tiếng thở dốc phía lượt biến mất, cuối cùng chỉ còn một Lục Định Viễn. Tặc lưỡi, tay mạnh thật. Giả vờ như hề gì, lúc Lục Định Viễn đến đỡ, cô thuận tay giao Lý Nghiệp Thành cho , ba nhanh chóng lao khỏi viện nghiên cứu. Nói thì thật buồn , lúc về, Lục Định Viễn dù vác theo một nhưng tốc độ khỏi cổng còn nhanh hơn cả lúc ba họ đến!
Gà Mái Leo Núi
Mọi tập hợp, chậm trễ chút nào, lập tức chạy thẳng đến sân bay. Ở sân bay. Lục Định Viễn đến nơi thủ tục giao nhận ngay lập tức, những còn thì chờ ở bên trong. Lúc Hạ Lê mới nhận , những lưu học sinh công phái mà họ giải cứu từ Hoa Kỳ về chỉ ba của viện nghiên cứu của họ. Đây là lực lượng giải cứu chia ba tiểu đội, đến các nơi khác để đưa về. Tổng cộng mười hai , lẽ là họ nhận tin tức từ Lục Định Viễn nên đợi sẵn ở sân bay từ sớm.