Trước đó họ tự tin bao nhiêu, giờ đây những tiếng hò reo phấn khích đó càng cảm thấy mất mặt bấy nhiêu.
Chu Khánh Lễ tức đến mức xanh mặt, cảm thấy thể diện đều mất hết, ông ở đây thêm một phút nào nữa, liền hất tay áo bỏ thẳng.
Những đó từng bênh vực Chu Khánh Lễ thuộc Viện Nghiên cứu Xe cộ Bắc Phương đều vẻ ngượng nghịu, nhất thời nên theo .
Kể từ lúc Hạ Lê thấy chiếc xe chế tạo từ xa chạy tới, cô căng thẳng theo dõi, thêm lời nào.
Giờ thấy chiếc xe đó vượt qua đối thủ trong gang tấc ở khoảnh khắc cuối cùng, giành chiến thắng đầy kịch tính, cô mới thả lỏng tâm trí.
Cô nhếch khóe môi, cặp mắt cong cong, ánh mang theo chút sắc bén cùng ý đầy trêu chọc, dùng giọng điệu mỉa mai, còn chút ngang tàng để đáp lời của Từ Văn Khải.
“Xin thì mau xin , đừng mà nghĩ đến chuyện chối bỏ.”
Vẻ mặt vốn khó coi của Từ Văn Khải lập tức nứt .
Hạ Lê thèm để ý đến , sải bước về phía chiếc xe, ánh mắt mấy thiện cảm đàn ông bước xuống từ trong xe, giọng âm trầm lạnh lẽo: “Anh giữa đường ?”
Chiếc xe vết xước nào, rõ ràng gặp tai nạn.
Một chiếc xe thể chạy đến một trăm tám mươi dặm/giờ ( 290km/h) thể để lái lâu đến mới về tới nơi, thử hỏi nhà thiết kế nào mà tức giận cho ?!
Lục Định Viễn mím chặt đôi môi mỏng, giọng vô cùng thành khẩn xin : “Xin , đường chút ngoài ý , khi xử lý xong mới lập tức về.”
Hạ Lê liếc xéo một cái, cũng thèm chấp nhặt với .
Dù cũng thắng , chuyện đều dễ . Nếu thắng thì là một câu chuyện khác .
Trong lúc liếc xéo đó, Hạ Lê bằng ánh mắt dư quang thấy Từ Văn Khải đang len lén chen khỏi đám đông, cô đột ngột đầu , ánh mắt thẳng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-quan-quan-lanh-lung-bi-nu-tien-si-loi-hai-thu-phuc/chuong-272.html.]
“Từ Văn Khải, lời xin của hai ông cháu ?
Chúng rõ , ai thua thì lập tức công khai xin mặt hai bên quân đội.
Có nhiều ở đây chứng như , đừng những chuyện đáng khinh bỉ!”
Vừa , cô vui vẻ móc từ túi áo một tờ giấy gấp đôi, cầm trong tay, giũ bằng một tay, giống như xuất trình lệnh bắt, giơ lơ lửng trong trung cho xem.
“Đây là quân lệnh trạng mà hai ông cháu , cần cho ?”
Gà Mái Leo Núi
Cô đảo mắt một vòng trong đám đông, phát hiện Chu Khánh Lễ sớm biến mất, cô nhíu mày hài lòng.
Cô thầm c.h.ử.i trong lòng: Cái đồ cáo già, dám chuồn mất khi xin !
Ban đầu Từ Văn Khải lén lút về, mặc dù những xung quanh đều với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng ai gì, thậm chí những ở xa còn hề để ý đến .
Hạ Lê bản cô là nhân vật trung tâm của cuộc thi , là nổi bật nhất trường cũng quá lời.
Tiếng hét lớn của cô ngay lập tức thu hút sự chú ý của , ánh mắt bộ trong trường tức thì theo ánh mắt của cô, đồng loạt đổ dồn Từ Văn Khải, đang lủi thủi rời .
Từ Văn Khải vốn là sĩ diện, giờ thua trận đành, còn nhiều chú ý đến , còn ép xin công khai giữa ban ngày ban mặt, hổ đến mức mặt đỏ bừng, hận thể đào một cái lỗ ngay tại chỗ mà chui xuống.
Tức giận đến mức đầu , ánh mắt thiện cảm Hạ Lê: “Hạ Lê, cô đừng quá đáng!
Xe của các cô tại từ con hẻm nhỏ bên cạnh đường lớn lao ?
Rõ ràng là theo đúng tuyến đường định, một cái là chạy tắt đường tắt .
Được lợi còn bộ tịch, còn mặt dày bắt chúng xin ?”