THẬP NIÊN 60: QUAN QUÂN LẠNH LÙNG BỊ NỮ TIẾN SĨ LỢI HẠI THU PHỤC - Chương 291: Nghĩ là biết, chắc chắn có kẻ giật dây sau lưng ---

Cập nhật lúc: 2025-12-18 02:42:07
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh thẳng vấn đề: “Miền Đông Bắc lạnh giá thấu xương, đầu gặp mặt, tiền xin gửi để con cái trong nhà sắm sửa quần áo chống rét, tránh cho chúng bệnh tật khổ sở.

Hạ Hồng Quân là con của bạn cũ gia đình chúng . Ở đây, xin nhờ đồng chí chiếu cố nhiều hơn, mong đồng chí tạo điều kiện thuận lợi cho .”

Số tiền là do Lục Định Viễn tự bỏ . Muốn nhờ việc, đương nhiên trao cho họ đủ lợi ích.

Khác với Hạ Kiến Quốc hạ phóng và trực tiếp trong đội sản xuất, Hạ Hồng Quân hạ phóng đến nông trường. Mỗi nông trường đều quản lý, và việc họ gây khó dễ cho khác là chuyện quá dễ dàng.

Hạ Lê rõ tình hình ở đây, nhưng thì rõ.

Người quản lý thấy xấp tiền dày cộp, nét mặt thoáng chút do dự, nhưng nhanh chóng nở nụ .

Ông hề tỏ vẻ chê bai món quà đơn giản và thô bạo , vươn tay nhận lấy tiền, : “Đồng chí Lục khách khí quá. Chúng đều là đồng chí cách mạng, tự nhiên tương trợ lẫn .”

Lục Định Viễn gật đầu, dài dòng: “ gặp Hạ Hồng Quân.”

Người quản lý , nụ mặt phần gượng gạo, song vẫn đáp với vẻ nhiệt tình: “Gia đình Hạ Hồng Quân đang ở khu vực Núi Đá. Khi , đều phân công riêng, nhất thời cũng khó mà tìm thấy đó ngay.

Đồng chí Lục nếu việc gấp thì cứ . Hay là đồng chí cứ để đồ đây, lát nữa sẽ chuyển giao giúp?”

Lục Định Viễn thấy cái tên "Núi Đá", lông mày nhíu .

Núi Đá, tên là đủ hiểu, là nơi đến để đào đá.

Ở Đông Bắc, đất đai đóng băng cứng ngắc. Việc đào đá trong thời tiết lạnh giá là vô cùng khó khăn. Ngay cả việc xây nhà, móng cũng chọn mùa .

Việc đưa đến Núi Đá đào đá lúc rõ ràng là nhằm .

Hơn nữa, vẻ mặt quản lý chút gượng gạo, rõ ràng là điều uẩn khúc.

Lục Định Viễn nhận lời ủy thác, đương nhiên trọn vẹn.

Anh lập tức lạnh mặt: “Không , Núi Đá ở , sẽ qua đó tìm ngay bây giờ.”

Nói , thẳng.

Gà Mái Leo Núi

“Khoan , Đồng chí Lục, xin đừng !”

Người quản lý thấy thực sự tìm thì vội vàng, lập tức chìa tay định giữ Lục Định Viễn .

Lục Định Viễn là trải qua huấn luyện quân sự quanh năm, một bình thường bắt là bắt ?

Anh nghiêng , tránh bàn tay đang cố nắm lấy của quản lý.

Lục Định Viễn đầu , ánh mắt thâm trầm quản lý, giọng mang theo vài phần áp lực:

“Còn chuyện gì ?”

Lục Định Viễn thường xuyên thực hiện nhiệm vụ, bàn tay từng đổ máu, khí chất tỏa phần bức .

Người quản lý chỉ là một bình thường, dọa sợ đến mức run rẩy. Ánh mắt ông lảng tránh, lời chút lắp bắp.

“Hay là đồng chí đừng gặp nữa. Đồ thể chuyển giao giúp đồng chí.

Thời tiết lạnh thế , cần đích tìm cơ chứ?”

Ông tỏ chột đến mức , Lục Định Viễn thể điều mờ ám?

Anh lập tức sa sầm mặt .

“Có chuyện gì xảy , hy vọng đồng chí thể thật.”

Lục Định Viễn bình thường ở Đông Bắc, quản lý quân nhân thể tùy tiện đ.á.n.h , dù chút sợ Lục Định Viễn, nhưng nghĩ đến việc đây là vùng đất xa xôi, ông cũng đến mức sợ hãi tột độ.

Tuy nhiên, gọi điện thoại nhờ vả Lục Định Viễn là một sĩ quan quân đội địa phương, chỉ một câu của đó cũng thể khiến ông , một quản lý nhỏ bé, cách chức.

Ông lăn lộn nửa đời mới vị trí , thể cam tâm tước đoạt?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-quan-quan-lanh-lung-bi-nu-tien-si-loi-hai-thu-phuc/chuong-291-nghi-la-biet-chac-chan-co-ke-giat-day-sau-lung.html.]

Ông càng lúc càng thấy hối hận vì nhận xấp tiền . Ít nhất nếu bây giờ ông từ chối, cho Lục Định Viễn , còn thể là công tư phân minh.

Giờ thì tiền nhận , công tư phân minh cũng chẳng ai tin.

Người quản lý ấp úng, thấy thể giấu nữa, đành thở dài thườn thượt.

“Đồng chí đừng nữa. Con trai của Hạ Hồng Quân bệnh , là bệnh truyền nhiễm nữa.

Đồng chí lây bệnh, mang về lây cho những khác trong quân đội thì ?

nghĩ cho , đồng chí cũng nên nghĩ cho đồng đội chứ?”

Lục Định Viễn , lông mày càng nhíu chặt hơn.

“Nó mắc bệnh gì?”

Người quản lý: “Bệnh dại. Tỷ lệ t.ử vong gần như là tuyệt đối.”

Nghe thấy là “bệnh dại”, sắc mặt Lục Định Viễn chút khó coi.

“Dẫn qua xem. Tỷ lệ t.ử vong do bệnh dại đúng là cao, nhưng chỉ cần c.ắ.n là .”

Tỷ lệ t.ử vong do bệnh dại gần như là một trăm phần trăm, khả năng cứu sống đứa bé là vô cùng mong manh.

hứa với Hạ Lê là sẽ gặp mặt trai cô, thể thấy về.

Ai thể chắc chắn quản lý dối?

Người quản lý thấy quá kiên quyết, đành bất đắc dĩ, miễn cưỡng dẫn tiến nông trường.

Hai bộ một lúc lâu, cuối cùng dừng một căn nhà tranh vách đất tồi tàn, hẻo lánh.

Từ căn nhà tranh tồi tàn đó truyền tiếng ho khan từng hồi, cùng tiếng nức nở khe khẽ của phụ nữ. Từ căn nhà như sắp đổ rào xuống , một mùi hôi thối nồng nặc của sự ẩm mốc và chất nôn trộn lẫn xộc thẳng ngoài.

Người quản lý vô thức đưa tay bịt mũi, đầu một nữa, bụng khuyên Lục Định Viễn: “Trước đây họ ở đây, mà ngủ chung ở khu nhà tập thể.

vì đứa con trai nhà họ Hạ mắc bệnh truyền nhiễm , những khác sợ lây nên mới chuyển họ đây.

Đã mấy ngày , đứa bé e rằng sắp qua khỏi. Mùi vị bên trong dễ chịu chút nào, khuyên đừng nên .”

Lục Định Viễn thấy tiếng động trong nhà, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Anh sải bước định tiến tới gõ cửa, quản lý thấy thực sự thì lập tức cuống quýt, vội vàng chặn .

Vẻ mặt ông vô cùng rối rắm, nhưng vẫn c.ắ.n răng, nhắc nhở một cách thiện chí: “Đồng chí đứa trẻ nhà họ Hạ mắc bệnh dại bằng cách nào ?”

Lục Định Viễn ông , gì, hiệu cho ông tiếp.

Người quản lý ngó nghiêng xung quanh, thấy ai, bèn hạ giọng, với âm lượng chỉ đủ hai thấy: “Là thằng ngốc Vương Nhị ở đội bên cạnh c.ắ.n đó!

Thằng ngốc Vương Nhị đầu óc minh mẫn, cả ngày lang thang vô công rỗi nghề khắp đội sản xuất.”

Khoảng thời gian chẳng suy nghĩ thế nào, thấy ch.ó nhà béo , bèn nảy ý định g.i.ế.c thịt ăn.

Kết cục là khi bắt chó, ch.ó cắn, chỉ mấy ngày bắt đầu phát bệnh dại, thấy là cắn.

Lẽ chuyện chẳng liên quan gì đến nông trường , dù Vương Nhị Ngốc (Vương ngốc thứ hai) từng khỏi thôn.

hiểu hôm đó Vương Nhị Ngốc bất ngờ xuất hiện tại khu mỏ, còn c.ắ.n đứa cháu nhà họ Hạ.

Ai cũng chuyện uẩn khúc, Vương Nhị Ngốc vốn thiểu năng, cho dù lung tung cũng thể xa đến .

Chỉ cần suy nghĩ một chút là , đằng chắc chắn bàn tay của khác nhúng . Nếu cứ thế dấn , chừng còn gánh trách nhiệm.

Vì một ngoài mà tự rước họa , hà cớ gì thế?”

 

Loading...