Hạ Hồng Quân thì sững sờ, đưa mắt đ.á.n.h giá đàn ông mặt.
Người đàn ông cao ráo, mũi thẳng, đôi mắt sâu, toát khí chất mạnh mẽ, là một quân nhân.
Chưa kịp gì, chị dâu cả nhà họ Hạ đẩy , ánh mắt chăm chú Lục Định Viễn, như thể đang thấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Đồng chí, cảm ơn, cảm ơn !
Chúng sẽ bọc đứa bé cẩn thận, cam đoan sẽ để thằng bé nôn mửa xe của !”
Mặc kệ việc đối phương vấn đề gì ? Mặc kệ lời là thật giả?
Tất cả đều còn quan trọng nữa.
Đại Bảo là mạng sống của cô , nếu Đại Bảo sống , cô cũng sống nữa.
Cho dù kẻ độc ác đến thì chứ? Chẳng ai thể dùng một c.h.ế.t để uy h.i.ế.p cha chồng .
Là con dâu nhà họ Hạ, cô thể vô tư, nhưng là của Đại Bảo, cô tuyệt đối thể từ bỏ bất kỳ tia hy vọng cứu sống con trai nào!
Hạ Hồng Quân thấy vợ như , mấp máy môi nhưng gì. Tuy nhiên, vẻ mặt cũng giống vợ, hạ quyết tâm nào đó.
Lục Định Viễn nhiều, trực tiếp ngoài lái xe.
Gà Mái Leo Núi
Với sự đồng ý của quản lý, xe của thẳng tiến đến cửa căn nhà tranh.
Ba hớt hải cùng đưa Hạ Đại Bảo lên xe, Lục Định Viễn lái xe chạy nhanh về phía bệnh viện.
Trên đường , Lục Định Viễn đưa bọc đồ mà Hạ Lê gửi cho Hạ Hồng Quân.
Hạ Hồng Quân thấy lá thư của cha và em gái, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Mật mã trong thư của cha đều khớp, xem vị đồng chí Lục thật sự là bạn của em gái !
Mấy đưa Hạ Đại Bảo bệnh viện, Lục Định Viễn thanh toán tiền , bác sĩ liền lập tức tiến hành cấp cứu.
Hạ Hồng Quân và Liễu Thanh Di căng thẳng chằm chằm bác sĩ đang kiểm tra con trai, quan sát từng biểu cảm khuôn mặt ông , dám rời dù chỉ một giây. Họ còn chẳng nhận móng tay cào rách da tay vì quá lo lắng.
Cho đến khi bác sĩ kiểm tra xong xuôi, Liễu Thanh Di lập tức hỏi với giọng nôn nóng: “Bác sĩ, thế nào ? Thằng bé còn cứu ?”
Dù trong lòng cô rằng, khả năng sống sót khi mắc bệnh dại là vô cùng mong manh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-quan-quan-lanh-lung-bi-nu-tien-si-loi-hai-thu-phuc/chuong-293-truoc-het-cu-lam-thu-tuc-nhap-vien-da.html.]
là một , cô vẫn hy vọng ông trời thể ban cho con trai cô một phép màu dù nhỏ nhoi nhất, để đứa trẻ đáng thương thể sống sót.
Thằng bé mới chỉ mười sáu tuổi, đang ở độ tuổi nhất của đời đày xuống nơi kham khổ , ăn đủ no, mặc đủ ấm.
Nếu c.h.ế.t trẻ vì bệnh tật, rời xa thế giới , những gì nó còn chỉ là ký ức về sự khổ sở, cô thà rằng từng sinh nó.
Bác sĩ nhíu chặt mày, khiến trái tim thắt , ông trách cứ họ:
“Sao giờ mới đưa tới?
Bé viêm màng não do virus, chậm thêm hai ngày nữa là qua khỏi .
Trước hết tiến hành điều trị chống nhiễm trùng hai tuần, nếu thì kéo dài thêm một tuần nữa. Đi đóng tiền .”
Liễu Thanh Di xong câu đó, cả như mất hết sức lực, chân mềm nhũn khuỵu xuống đất. May mà Hạ Hồng Quân đỡ kịp, nếu cô ngã lăn .
Ôm chặt lấy cánh tay chồng, cô bật nức nở:
“Là viêm màng não do virus, bệnh dại! Không bệnh dại!! Ô ô ô…”
Bác sĩ vốn nghĩ cặp vợ chồng ăn mặc rách rưới tiếc tiền, nên đưa con khám, để bệnh tình của đứa trẻ nghiêm trọng đến mức . Vì , ông mới lời khiển trách.
thấy tình trạng của , lời trách cứ nhất thời nghẹn trong cổ họng.
Ông thở dài thườn thượt.
“Trước hết cứ thủ tục nhập viện .”
Thời buổi , phí nhập viện một ngày cũng mất mấy đồng, cộng thêm tiền t.h.u.ố.c men, tổng cộng mất cả mấy chục tệ. Hạ Hồng Quân và Liễu Thanh Di đương nhiên tiền.
Lục Định Viễn với hai : “ đóng tiền, hai chị cứ đưa đứa bé khoa nội trú.”
Vợ chồng Hạ Hồng Quân đều , đều nghĩ Đại Bảo nhà họ mắc bệnh dại, ngay cả hai vợ chồng họ cũng tin là thế.
Nếu Lục Định Viễn, mạng sống của Đại Bảo nhà họ còn.
Hạ Hồng Quân vội vàng với vẻ ơn: “Đa tạ , đồng chí Lục.
Số tiền … sẽ tìm cách trả cho sớm nhất thể!”