Họ lâm cảnh ngộ , việc liên lạc với thế giới bên ngoài là thể.
đồng chí Lục là bạn của em gái , thể nhờ đồng chí Lục nhắn với em gái, mắt cứ tạm ứng giúp.
Nếu họ cách nào trả tiền … thì những món đồ họ nhờ giữ ở quê nhà, tất cả đều sẽ để cho em gái út.
Lục Định Viễn gì khác, chỉ : “Chuyện tiền bạc cần vội.
Không gì quan trọng bằng tính mạng. Hai sống , mới thể thấy tương lai.”
Gà Mái Leo Núi
Dứt lời, xuống lầu đóng tiền.
Nhìn thấy cảnh của gia đình Hạ Hồng Quân lúc , Lục Định Viễn khỏi cảm thấy nặng lòng.
Có bao nhiêu gia đình ngoài cũng đang trải qua những ngày tháng khốn khổ như họ.
Đến khi thực sự thấy ánh bình minh của ngày mới, lẽ bao nhiêu gia đình tan vỡ, thể như xưa nữa.
Họ cần nỗ lực hơn nữa, thúc đẩy nhanh chóng tiến trình của tương lai, để những sớm thấy ánh sáng.
Khi Lục Định Viễn , ba nhà Hạ Hồng Quân chờ sẵn trong phòng bệnh.
Liễu Thanh Di đang cẩn thận lau cho con trai, Hạ Hồng Quân thì ghế bên cạnh, chăm chú những lá thư trong tay, ánh mắt đầy ý .
Thấy Lục Định Viễn bước , hai vợ chồng liền dậy chào đón, mở miệng là lời cảm ơn.
“Đồng chí Lục, thật sự quá cảm ơn ! Nếu , Đại Bảo nhà lẽ mất .
cảm ơn thế nào cho nữa.”
Liễu Thanh Di đến đây thì nghẹn ngào. Mặc dù con trai thể cứu , nhưng nỗi sợ hãi thể tan biến ngay lập tức.
Cô thực sự, chân thành cảm kích Lục Định Viễn.
Mắt Hạ Hồng Quân cũng đỏ hoe. Anh lấy một xấp tiền 'Đại đoàn kết' tìm thấy trong lớp lót của chiếc ba lô mới, hít sâu một , nén sự chua xót trong lòng, hỏi Lục Định Viễn: “Đồng chí Lục, tổng cộng tiền viện phí hết bao nhiêu?
Em gái gửi kèm trong thư một ít tiền, nếu đủ sẽ nhờ em bổ sung thêm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-quan-quan-lanh-lung-bi-nu-tien-si-loi-hai-thu-phuc/chuong-294-tien-vien-phi-cu-de-toi-ve-doi-ha-le.html.]
Hạ Lê sợ họ mang theo nhiều tiền sẽ gây rắc rối, tổng cộng cô chỉ gửi hai trăm tệ.
trong thời đại , hai trăm tệ ở vùng quê hẻo lánh là một con thiên văn.
Hạ Hồng Quân tính toán sơ qua, cảm thấy tiền đó hẳn là đủ cho viện phí của con trai.
Dù cũng thể để ân nhân cứu mạng con trai cứu bỏ tiền túi .
Lục Định Viễn từ chối: “Không cần . Đây là tiền Hạ Lê gửi cho hai chị để phòng lúc nguy cấp, hai giữ gìn cẩn thận, đừng để khác phát hiện.”
Thấy Hạ Hồng Quân còn gì đó, tiếp tục: “Tiền viện phí cứ để về đòi Hạ Lê.
Phần thưởng lập công cộng với phần thưởng cho thành quả nghiên cứu , Nhà nước đều phát đủ cho cô , cô thiếu tiền .”
Hạ Hồng Quân:…
Liễu Thanh Di:…
Sao chuyện thấy gì đó kỳ lạ nhỉ?
Lục Định Viễn hề thấy việc gì kỳ lạ.
Chỉ riêng việc Hạ Lê tận tâm chuẩn nhiều đồ dùng thiết thực như cho trai, đủ chứng minh ba quan trọng trong lòng cô.
Thay vì ở đây tranh cãi với họ, để họ mang chút tiền giữ mạng ít ỏi , gặp nguy hiểm thế nào để vượt qua, chi bằng dùng cách ‘đưa sự thật’ để từ chối họ.
Anh đưa gói đồ còn thừa cho Hạ Hồng Quân: “Trong ba chiếc áo gi-lê da lót lông, hai chị cứ mặc ở bên trong, ngoài thấy , nhưng ấm.”
Vợ chồng Hạ Hồng Quân thấy thì vô cùng cảm động.
Người thể nghĩ đến điều , rõ ràng là tận tâm.
Xem em gái út nhà họ kết giao một bạn đáng tin cậy. Khi thư hồi âm, họ nhất định về cho em gái mới .
Ngoài sự cảm kích, Hạ Hồng Quân vẫn mở miệng hỏi: “Đồng chí Lục, tình hình nhà bây giờ thế nào ? Anh tiện cho chúng ?
Anh em gái lập công, còn chế tạo động cơ, là ?”