Ngay khi Hạ Lê đang tìm cách xúi giục Triệu Cường, để y mời cô đơn vị một cách kín đáo, thì cánh cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ.
Kể từ Hạ Lê xin nghỉ ở trường tiểu học và tiến cử Trần Ôn Uyển giáo viên, Đại đội trưởng quả nhiên sắp xếp Trần Ôn Uyển trường đội sản xuất. Hiện tại, ban ngày ở nhà chỉ một Hạ Lê.
Hạ Lê khẽ nhíu mày. Cô nghĩ với cái "nhân duyên" và "uy tín" của , trong đội sản xuất tìm đến ban ngày.
Thu hết bản thiết kế bàn gian dị năng, cô sải bước mở cửa.
Người cửa là cô ngờ tới.
Hạ Lê thầm kêu "Chà chà" trong lòng, cảm thán rằng gối mà đất nước ban tặng, giờ đưa đến tận tay ?
Trong lòng cô bắt đầu tính toán chi li, nhưng mặt mày cau ngay lập tức: “Anh là chồng của Ngưu Lị Lị ?”
Phùng Kỳ Sơn:…
Vợ chồng họ ngoài, đều gọi họ là Kỹ sư Phùng và phu nhân của Kỹ sư Phùng. Đây là đầu tiên chào bằng danh xưng “chồng của Ngưu Lị Lị”.
Biết rõ ân oán giữa vợ và mặt, gượng gạo, đưa hai túi lớn đồ đang xách tay .
“Đồng chí Hạ, đây là đặc sản quê , mang đến biếu cô một ít để cô nếm thử.
vài vấn đề thỉnh giáo cô, cô tiện cho nhà chuyện ?”
Hạ Lê khoanh tay, nghiêng cả tựa khung cửa, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc Phùng Kỳ Sơn, nhếch môi: “Anh nghĩ thiếu mấy món đặc sản nhà ?”
Phùng Kỳ Sơn:…
Phùng Kỳ Sơn ngượng nghịu sờ mũi, lúng túng : “ Lị Lị nên thái độ quá tệ với cô. Lúc đó cô chỉ vì quá lo lắng cho con nên mới những lời khó .
Mong cô rộng lòng tha thứ cho cô .”
Hạ Lê vốn dĩ bao giờ là thích giữ thể diện cho khác, cô hừ lạnh một tiếng.
“Lần đến xưởng đóng tàu, cô những lời khó , còn cho đuổi ngoài, thậm chí đòi tố cáo nữa cơ đấy.
Việc gì giống chuyện bộc phát vì nhất thời lo lắng cho con cái .”
Phùng Kỳ Sơn hề chuyện , nhất thời á khẩu, chỉ im tại chỗ, chẳng mở lời thế nào.
Cũng giống như đa nhân viên nghiên cứu khoa học khác, ít khi tiếp xúc với ngoài, càng giỏi giao tiếp. Bị Hạ Lê chặn họng vài câu cứng đờ đấy.
Hạ Lê chẳng buồn nữa, lùi một bước, định tiện tay đóng sập cửa .
Phùng Kỳ Sơn cuống quýt, vội vàng đưa tay chặn cánh cửa sắp đóng, vẻ mặt đầy sốt ruột với Hạ Lê: “Đồng chí Hạ, thật sự trao đổi với cô về chuyện dẫn đường.
Việc đặc biệt quan trọng với xưởng đóng tàu của chúng . hy vọng cô thể bỏ qua chuyện cũ, cân nhắc giúp đỡ.
mặt vợ xin cô. Chỉ cần cô chấp nhận lời xin , sẽ bất cứ điều gì thể để đền bù. Xin cô hãy tha thứ cho cô !”
Hạ Lê đảo mắt: “Xin mà cũng thể ? Thế thì lời xin đó còn ý nghĩa gì nữa?
Nếu xin , tìm đại một đứa trẻ, cho nó hai viên kẹo, bảo nó ngày nào cũng chạy đến la lớn xin là chứ gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-quan-quan-lanh-lung-bi-nu-tien-si-loi-hai-thu-phuc/chuong-296-le-nao-day-la-lanh-lung-ben-ngoai-am-ap-ben-trong-ma-nguoi-ta-thuong-don-dai.html.]
Dứt lời, cô chút khách sáo, đóng thẳng cánh cửa .
Hồi , vụ việc ở bến tàu, Phùng Kỳ Sơn cũng từng xách đồ đến nhà xin một , tiện thể gửi quà cảm ơn cô cứu con trai họ.
lúc đó Hạ Lê nhận, lập tức tiễn về.
Cô thiếu thốn mấy thứ đó, cũng chẳng cần vì chút lợi lộc cỏn con mà chấp nhận lời xin thiếu thành ý , chịu đựng ấm ức.
Sau đó, chuyện chìm im lặng như đá ném xuống biển, còn bất kỳ tin tức nào nữa.
Gà Mái Leo Núi
Chắc là nếu vì chuyện hệ thống dẫn đường, Phùng Kỳ Sơn cũng chẳng buồn đến đây.
Tuy nhiên, cô rõ hệ thống dẫn đường sức hấp dẫn lớn thế nào đối với những tín hiệu, nên gã chắc chắn những ngày sẽ còn .
Quả đúng như cô dự đoán, mấy ngày kế tiếp Phùng Kỳ Sơn quả nhiên tìm đến ba bảy lượt. Hết xách đồ ăn, đồ dùng, đến t.h.u.ố.c bổ.
Cuối cùng dò la cách nào mà Hạ Kiến Quốc và vợ là cha ruột của cô, liền bắt đầu mang quà cáp đến tặng họ.
Vợ chồng Hạ Kiến Quốc hiểu định gì, sợ liên lụy đến con gái , dĩ nhiên dám nhận bất cứ thứ gì của , lập tức đuổi khỏi chuồng bò.
Hạ Lê nắm rõ chuyện Phùng Kỳ Sơn , trong lòng càng thêm ác cảm với .
Cũng may là Đại đội Một Nam Đảo cô sắp xếp đấy.
Không chỉ đội viên đều ủng hộ cô, mà còn dân quân tuần tra mỗi ngày, nên sẽ ngoài lạ mặt xuất hiện trong đội sản xuất, lộ tin tức.
Chứ nếu đổi sang nơi khác, mà kẻ công khai mang đồ đến chuồng bò của hạ phóng, thì dù là tặng ở trong chuồng bò, tất cả đều sẽ kéo rắc rối.
Người chỉ vì mục đích riêng của bản . Có lẽ là nghĩ quá nhiều, hoặc là căn bản buồn suy nghĩ.
xét về mặt khách quan, hành động đều thể mang đến tai họa lớn cho gia đình cô.
Khi Phùng Kỳ Sơn một nữa toan tìm cách chui chuồng bò, liền Hạ Lê chặn , còn cô mắng cho một trận té tát.
Phùng Kỳ Sơn ngây , ngờ Hạ Lê phản ứng dữ dội đến .
Anh ngượng ngùng: “Xin , thành như .”
Hạ Lê thầm nghĩ: Anh cái quái gì chứ!
Cô lạnh mặt : “Chuyện dẫn đường một câu hai câu là xong. thể cùng đến đơn vị một chuyến, nhưng cam kết từ nay về quấy rầy gia đình nữa, cũng đừng đến phiền !”
Phùng Kỳ Sơn nghĩ rằng chuyện chắc chắn đổ bể , ngờ bước ngoặt bất ngờ. Hạ Lê chỉ đồng ý chuyện về hệ thống dẫn đường, mà còn chịu cùng đến đơn vị!
Lẽ nào đây là cái kiểu "lạnh lùng bên ngoài, ấm áp bên trong" mà thường đồn đại?!
Anh lập tức nở nụ tươi rói, vội vã đáp lời: “Được , cô gì cũng hết! Chỉ cần cô chịu cùng đến đơn vị, sẽ đồng ý yêu cầu của cô!”
Hạ Lê trưng một nụ xã giao: “Tốt, thôi, đến đơn vị.”
Đơn vị thì cô sẽ cùng , nhưng khi đó , liệu cùng bàn bạc về chuyện hệ thống dẫn đường , thì là chuyện khác.