THẬP NIÊN 60: QUAN QUÂN LẠNH LÙNG BỊ NỮ TIẾN SĨ LỢI HẠI THU PHỤC - Chương 417: Chúng Ta Hai Người Vẫn Còn Một Món Nợ Chưa Thanh Toán ---

Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:51:18
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ở một góc khác, sâu trong rừng.

Trương Minh thấy tiếng giẫm lá, ngay lập tức cảnh giác, cảnh giác cao độ hét lên về phía : "Ai!?"

Một giọng lạnh lùng, nghiêm nghị truyền đến từ xa: "Là !"

Một đàn ông mang khí chất sát phạt, vẻ mặt lạnh tanh bước khỏi bóng cây, phía là hơn hai mươi mặc đồng phục huấn luyện. Chính là Lục Định Viễn.

Hạ Lê đang giữa vòng vây, cảnh giác, chờ Triệu Cường gỡ mìn thất bại là sẽ mang cả hai chạy thoát. Nghe thấy tiếng gọi, cô đột ngột ngẩng đầu lên, còn kịp bước tới là ai thì cô "phóc!" một cái vụt .

"Lục Định Viễn, mau tới đây gỡ mìn!"

Lục Định Viễn vốn đang định nổi giận với đám hành động tuân thủ kỷ luật , nhưng thấy tiếng reo mừng "ào ào" của Hạ Lê từ xa, cô vọt tới mặt , kéo chạy thẳng giữa đám .

Mặc dù nguyên do là gì, hề kháng cự, chỉ giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, mặc cô kéo tới bên cạnh Lam Hạ Sinh. Không hai lời, lập tức xổm xuống, nhận lấy công việc đang dang dở từ tay Triệu Cường.

Triệu Cường thấy tiếp quản, rã rời, "thịch" một tiếng bệt xuống đất. Anh điều gì đó, nhưng cảm nhận sự áp chế mạnh mẽ, thể kiềm chế toát từ bên cạnh, dứt khoát im lặng, ngoan ngoãn bên cạnh "học hỏi kinh nghiệm".

Chân của Lam Hạ Sinh vốn tê cứng, giờ thấy vẻ mặt Đại đội trưởng của toát sự phẫn nộ đè nén, sợ đến mức chân còn dám tê nữa, bắp chân bắt đầu co rút nhưng vẫn dám cử động.

Hạ Lê cơn thịnh nộ của Lục Định Viễn ảnh hưởng. Hay đúng hơn là cô thừa hiểu, dù Lục Định Viễn tức giận đến , cũng sẽ bỏ mặc quả mìn .

Trên đời , chuyện gì liên quan đến c.h.ế.t chóc thì đều là chuyện nhỏ.

Nhìn thấy Lục Định Viễn cẩn thận gỡ mìn, cô bên cạnh hỏi với giọng vẻ lo lắng: “Gỡ ? Có bao nhiêu phần trăm nắm chắc?”

Vừa , cô ngước lên Triệu Cường, thành khẩn đề nghị: “Hay là ? Nhỡ chuyện gì thật, thể đưa theo cả ba .”

Lục Định Viễn: ...

Triệu Cường, cảm nhận rõ áp suất khí từ doanh trưởng đang hạ xuống mức cực thấp: ...

Cô nương của ơi, cô ơn yên tĩnh một lát ? Không thấy doanh trưởng đang cố nén cơn giận ?

Lục Định Viễn Hạ Lê da mặt dày, lúc mắng cô một trận cũng chẳng tác dụng gì.

Anh lạnh giọng: “Tám phần. Hai tránh xa , đừng đây cản trở.”

Hạ Lê nghiêng đầu, kín đáo liếc khuôn mặt góc cạnh của Lục Định Viễn. Cô nhận thấy, tuy thần sắc căng thẳng, biểu cảm cực kỳ nghiêm nghị, nhưng đến mức giận quá mất khôn.

Kết luận: Lời cũng , mà cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hiện tại.

Cô giơ tay vẫy Triệu Cường: “Cậu .”

Triệu Cường: ... “Vâng.”

Triệu Cường chạy nhanh rời , chỉ còn Hạ Lê một xổm bên cạnh xem Lục Định Viễn gỡ mìn.

Lục Định Viễn đuổi cô nữa, chỉ tập trung dùng con d.a.o gấp để cẩn thận tháo dỡ quả mìn.

Động tác của nhẹ, chậm, nhưng toát một sự dứt khoát lời nào tả xiết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-quan-quan-lanh-lung-bi-nu-tien-si-loi-hai-thu-phuc/chuong-417-chung-ta-hai-nguoi-van-con-mot-mon-no-chua-thanh-toan.html.]

Hạ Lê nghiêng đầu, ánh mắt đặt lên gương mặt đang chuyên tâm gỡ mìn của Lục Định Viễn. Đường quai hàm siết chặt thành một đường thẳng, thần thái cực kỳ tập trung. Cô thầm cảm thán trong lòng: Chậc, quả nhiên đàn ông khi việc nghiêm túc là trai nhất!

Đương nhiên, cái tên ch.ó c.h.ế.t chỉ vẻ bề ngoài là miễn chê, còn tính cách lạnh lùng, nghiêm khắc của một kẻ chuyên mách lẻo thì ngoài phạm vi "đánh giá trai" của cô.

Theo một tiếng "cạch" khẽ, Lục Định Viễn dùng mũi d.a.o nhấc tấm kim loại nén ở lớp cùng của quả mìn.

“Xong .”

Lam Hạ Sinh đang vã mồ hôi lạnh, lúc như giải thoát, phịch xuống đất, suýt chút nữa thì mừng đến phát .

cứ tưởng hôm nay bỏ mạng tại đây chứ!

Ô ô ô! Sống sót thật !”

Hạ Lê gã thanh niên to lớn như ch.ó con, tỏ vẻ ghét bỏ: “To xác lóc cái gì? Có mất mặt hả!

Bây giờ chẳng nên đ.á.n.h cho bọn Mỹ đế chôn mìn một trận bầm dập ?”

Lục Định Viễn: ...

Lam Hạ Sinh: ...?

Bọn Mỹ đế: !!!

Lam Hạ Sinh tự thấy là một bình thường, ưu điểm gì lớn, ưu điểm lớn nhất chính là lời khuyên.

Anh liếc doanh trưởng hề phản đối, lập tức "phắt!" một tiếng bật dậy khỏi mặt đất. Eo còn đau, chân còn mỏi, bàn chân cũng còn tê nữa. Anh xông thẳng đến chỗ mấy gã lính Mỹ đang trói cây để tay.

Mấy tên Mỹ đế trói cây, lúc căn bản sức chống cự, lập tức phát một trận kêu la t.h.ả.m thiết.

“Không chúng , thực sự chúng !

Chúng rừng trốn thì các phát hiện , căn bản thời gian chôn mìn!

Hơn nữa chúng ngoài cũng mang theo mìn, hải chiến cần mang mìn!”

Ai mà ngờ rằng, họ lái ba chiếc tàu chiến ngoài, nhưng chiến trường quyết chiến cuối cùng diễn đất liền chứ?!

Bắt Hải quân đ.á.n.h bộ chiến, đây khó họ ?!

Lục Định Viễn lật lật quả mìn tháo trong tay, ngữ khí vô cùng bình tĩnh : “Bề mặt gỉ sét, hẳn là đồ sót từ những năm Chiến tranh Thế giới thứ hai đây.”

Hạ Lê đây quả thật từng thấy mìn bao giờ, trong lòng chút tò mò. Cô cúi tới , vươn cổ .

Lục Định Viễn cô gái nhỏ đột nhiên áp sát, cùng với cái đầu mềm mại , thể lùi về phía một chút.

Gà Mái Leo Núi

Anh lạnh giọng, giọng hạ xuống cực thấp: “Sau sẽ sắp xếp cho cô khóa học gỡ mìn, đến lúc đó sẽ vật mẫu phân phát tận tay cô.

Bây giờ, lên thuyền về đảo. Hai chúng còn một khoản nợ cần thanh toán.”

Hạ Lê: ... Khoản nợ gì cơ? Là loại thể quỵt ?

 

Loading...