Bình Anh Tuấn tuy cảm thấy kiểu quản lý vượt cấp của Lục Định Viễn chút , nếu thì hôm nay chịu đựng trận mắng c.h.ử.i .
vẫn gật đầu, : “Vậy về đây.”
Vừa , liếc Hạ Lê, ánh mắt mang ý “hãy cư xử cho ngoan ngoãn” thể hiện rõ mồn một.
Hạ Lê: ...
Thật đấy, thấy vẻ ngờ nghệch của , đủ yên phận trướng , ?
Ngay cả khi dẫn truy bắt đặc vụ, cũng còn thèm gọi cùng.
Bình Anh Tuấn rời , Lục Định Viễn dẫn Hạ Lê đến văn phòng của .
Lúc trong văn phòng ai, Lục Định Viễn nghiêng , với giọng điệu rõ ràng, vòng vo: “Vào .”
Chờ Hạ Lê bước , tiện tay đóng cửa .
Theo lý mà , nam nữ độc ở chung một phòng cho lắm, nhưng thật sự những lời giữa hai đến.
Lục Định Viễn đến đối diện Hạ Lê, rũ mắt cô với vẻ mặt lạnh lùng, trầm tĩnh: “Vừa Thiếu tướng Liễu nhiều, mong cô thể đưa lời giải thích chính đáng về hành động tự ý , và lấy đó kinh nghiệm.”
Vừa trong văn phòng Thiếu tướng Liễu, Hạ Lê từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ mi cứ mắng, còn thì , bất hợp tác, hề ý nghĩ sai.
Thiếu tướng Liễu cũng cô cho tức đến nghẹn lời, cuối cùng chỉ còn màn độc thoại, mắng ba họ một trận té tát, yêu cầu Hạ Lê về tự kiểm điểm.
Gà Mái Leo Núi
Lục Định Viễn nghĩ, Hạ Lê chỉ thể tự kiểm điểm những chuyện cô , chứ căn bản sẽ theo ý của Thiếu tướng Liễu.
Hạ Lê ngẩng đầu, ánh mắt trong veo hề né tránh mà đối diện với Lục Định Viễn, giọng điệu đúng là sự c.h.ế.t hối cải mà Lục Định Viễn đoán chắc.
“Nhiệm vụ của chúng chính là bắt đặc vụ, hành động của bắt đặc vụ, như là thành nhiệm vụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-quan-quan-lanh-lung-bi-nu-tien-si-loi-hai-thu-phuc/chuong-420-co-that-ra-cai-gi-cung-deu-biet.html.]
Là một quân nhân, cảm thấy như là sai.”
Lục Định Viễn thầm than "quả nhiên", nhíu chặt mày hỏi: “Trách nhiệm của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh. Trong lúc chấp hành nhiệm vụ cố ý càn, rời khỏi vị trí đáng lẽ kiên trì giữ vững, cô nghĩ đó là chuyện mà một quân nhân chính quy nên ?”
Nói , hạ thấp giọng.
“Trong lòng cô hẳn rõ ràng, cô gia nhập quân đội, điều kiện tiên quyết là phận nhân viên nghiên cứu khoa học, đó mới là quân nhân.
Nghiên cứu công nghệ mạnh mẽ hơn, phát triển bộ thực lực của Quốc gia, đó mới là tác dụng lớn nhất mà bản cô nên phát huy, chứ dựa sự dũng cảm cá nhân, mang theo cả một chiếc thuyền đơn thương độc mã truy đuổi cái gọi là đặc vụ!
Một khi cô gặp bất cứ nguy hiểm nào, cô rõ đó là tổn thất lớn đến mức nào đối với binh đoàn và thậm chí là quốc gia ?!
Tại cấp trả cái giá lớn như , chỉ để kéo cô binh đoàn? Cô thật sự cho rằng là để cô trở thành một quân nhân bình thường, vĩnh viễn xông lên tuyến đầu !
Cô rốt cuộc hiểu cái gì gọi là tầm đại cục ?!”
Hạ Lê , trong mắt cũng ánh lên vài phần lửa giận. Cô thẳng Lục Định Viễn đang giận dữ, giọng mang theo khí thế bức :
“ thực tế, nhập ngũ ! Lẽ nào khi mặc lên bộ quân phục , rụt rè, trốn ở phía , dựa sự bảo vệ của khác ?
Ăn lộc nhà Phật, gõ chuông nhà Phật. Đặt vị trí mà suy nghĩ, nếu ở chiếc tàu đó của chúng , đuổi theo bọn chúng ?!”
Lục Định Viễn kinh qua cả trăm trận chiến lớn nhỏ, nhiệm vụ nhiều vô kể. Anh hề sợ hãi khí thế đầy thách thức của Hạ Lê.
Anh vô cùng bực tức với tác phong cá nhân chủ nghĩa quá mạnh, nhưng thiếu tinh thần kỷ luật tập thể của cô.
“ sẽ đuổi theo bọn chúng, nhưng tuyệt đối rời mà thông báo cho bất cứ ai.
Cô đừng với là cô trong tàu máy điện thoại, thể tránh việc sương mù lớn khiến thấy đèn cảnh báo.
Cô chỉ đơn thuần rằng, một khi cô báo cáo, sẽ cho phép cô mà thôi!”