--- Nam nhi hà bất đái Ngô Câu, thu thủ quan sơn ngũ thập châu? ---
Khoảnh khắc đó, cả hiện trường chìm sự tĩnh lặng như c.h.ế.t.
Những nhà nghiên cứu phần lớn là du học sinh cử đây, hoặc là tự học tập thành tài, về nước báo đáp Tổ quốc.
Họ từng đặt chân các phòng thí nghiệm của những nước tiên tiến, từng thấy ngân sách họ cấp cho khoa học công nghệ, giờ thấy con "mười vạn" cô độc , thậm chí phản ứng đầu tiên là: đó là tiền ăn bổ sung hằng ngày ư?
Họ tình hình đất nước hiện tại còn khó khăn, nhưng ngờ khó khăn đến mức .
Ngay cả khi một trong họ giáo sư đại học ở trong nước, cũng phòng nghiên cứu tàu chiến nào mà tổng kinh phí ít như ?
Họ đang nghiên cứu là một loại vũ khí đơn lẻ, là một động cơ đơn lẻ, là một hệ thống truyền tín hiệu đơn lẻ, mà là cả một chiếc chiến thuyền!
Mặc dù Tư Thu Vũ là một nhà thiết kế hàng mẫu hạm, nhưng ông cũng ít nhiều hiểu về ngành chế tạo quân hạm.
Ông thở dài một tiếng, giọng chút khó tả: “Nếu đóng tàu thuyền thông thường, tiền thể đủ.
Gà Mái Leo Núi
hiện tại chúng đang chế tạo quân hạm, chi phí khác biệt.
Nói một câu khó , một chiếc chiến hạm lớn nếu pháo kích, riêng tiền sửa chữa khi còn hơn con .
Số tiền thực sự quá ít.”
Ôn Thư Vũ suy nghĩ một lát: “Phòng nghiên cứu hai của chúng vẫn còn ba vạn tệ kinh phí, thể lấy bổ sung đây .
đó cũng chỉ là muối bỏ bể, chênh lệch quá lớn so với chi phí thực tế.”
Bất cứ nhà nghiên cứu chính quy nào cũng sẽ cảm thấy kinh phí quá ít, căn bản thể thành nhiệm vụ .
Hạ Lê thì khác.
Cô là nhà nghiên cứu buộc trưởng thành trong môi trường sinh tồn khắc nghiệt.
Cô bao giờ khái niệm kinh phí ở tận thế, thứ cơ bản đều là đồ nhặt nhạnh, chắp vá từ đống phế liệu mà thành, xứng đáng coi là hình mẫu tiêu biểu cho việc “vô chi phí”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-quan-quan-lanh-lung-bi-nu-tien-si-loi-hai-thu-phuc/chuong-483.html.]
Không tiền đáng sợ, vật liệu mới là điều kinh khủng nhất.
Thấy các nhà nghiên cứu lo lắng đến mức rụng tóc ngay tại chỗ, Hạ Lê bình tĩnh trả lời: “Thế nên mới đòi ba chiếc quân hạm.
Chúng vật liệu, nhưng thể dùng ba chiếc quân hạm để tháo dỡ, chắp vá lẫn .
Dù chúng cũng ở xưởng đóng tàu, dùng vật liệu công nhân, xưởng cũng sẽ cung cấp.
Thiết thì chúng tự nghiên cứu, chúng linh kiện thế nào, thì họ sẽ chế tạo linh kiện thế . Chỉ cần chúng vẽ , dù nhiều kinh phí, hẳn là cũng quá khó khăn?”
Mọi , ánh mắt đều đổ dồn cô.
Tư Thu Vũ dò hỏi: “Chắp vá bằng cách nào?”
Hạ Lê , giơ tay chỉ khẩu pháo đơn nòng chiến hạm: “Ví dụ như khẩu pháo đơn nòng loại bỏ . Tốc độ chậm, uy lực yếu, tầm b.ắ.n gần. Đánh xa , phòng thủ cự ly gần cũng vô dụng, cơ bản là đồ bỏ .
nếu chúng cải tạo nó thành pháo liên thanh mười một nòng, tăng cường hỏa lực và động năng, nó thể dùng pháo phòng thủ tầm gần, giải quyết triệt để vấn đề về tốc độ, hỏa lực và tầm bắn.
Nòng s.ú.n.g thì sẵn ở đây , thợ chế tạo linh kiện cấp chuẩn cho chúng , phần còn chỉ thiếu những nhân viên kỹ thuật như chúng , thiết kế bản vẽ đưa ứng dụng.”
Nói xong, cô mỉm với , một nụ cực kỳ thiện chí nhưng khiến rợn tóc gáy: “Người Mỹ thể dựa hàng mẫu hạm mà tung hoành Thái Bình Dương, tùy tiện chạy đến biên giới nước càn.
Chúng tự một chiếc hàng mẫu hạm cỡ nhỏ của riêng hơn ?
Đảo nhỏ (Đài Loan) hiện giờ vẫn trong tay bọn họ, thậm chí họ còn cài cắm gián điệp ngay trong nội địa Hoa Hạ.
Nam nhi hà bất đái Ngô Câu, thu thủ quan sơn ngũ thập châu?”
Cô quên mấy kẻ ám sát cô tàu hỏa lúc về Nam Đảo chính là đặc vụ của phe đảo nhỏ.
Tuy kẻ thù của cô nhiều, nhưng chỉ cần sức mạnh của cô đủ mạnh, cô thể tiêu diệt tất cả kẻ thù!
Lời của Hạ Lê dứt, cả sân một nữa tĩnh lặng, đến tiếng thở cũng gần như thấy. Cả xưởng đóng tàu trống trải chỉ còn tiếng ve kêu “chi chi” giữa đêm khuya.
Có lẽ vì giọng điệu của Hạ Lê quá đỗi hiển nhiên, cũng lẽ vì nội dung lời của cô quá sức chấn động, tất cả mặt đều im lặng một lúc lâu.