Khắc Minh Đông cảm thấy lẽ lớn tuổi, bắt đầu cách thế hệ với những trẻ tuổi , đoán Hạ Lê đang suy nghĩ gì trong đầu.
Ánh mắt ông chuyển sang chiếc lọ miệng rộng trong tay Hạ Lê. Mặc dù ông dân chuyên hóa học, nhưng cũng những chiếc lọ thế thường chứa t.h.u.ố.c hoặc hóa chất, tuyệt đối thể là nước lã.
"Trong đó đựng gì thế?"
Tay Hạ Lê ngừng nghỉ, cô miệt mài quét vẽ, miệng vẫn thành thật trả lời: "Là t.h.u.ố.c nhờ dì Lưu pha chế lúc nãy."
Cô nghĩ một chút, đầu Khắc Minh Đông, đưa một lời mời chân thành của một mê hóng chuyện: "Chắc ba, bốn chục phút nữa sẽ trò để xem đấy, chú ở xem ?
Có điều nếu xem thì thể dính mưa. thấy đêm nay mưa sẽ nhỏ ."
Khắc Minh Đông tuy tò mò nhưng dầm cơn mưa xối xả, bèn lắc đầu: "Thôi . Chúng mang phận đặc biệt, thể để ngoài phát hiện.
Hơn nữa, nếu cảm lạnh phát sốt sẽ lỡ dở tiến độ nghiên cứu.
Cháu xong những việc , chúng sẽ về thẳng."
Lúc nãy họ ở đây chỉ vì sợ những tỉnh dậy giữa chừng, hoặc sợ ngoài phát hiện họ đang ngất xỉu khi Hạ Lê , lớn chuyện.
Hiện tại rõ ràng Hạ Lê tính toán riêng, nên họ cũng nán đây lâu nữa.
Hạ Lê vốn nghĩ bụng, nếu Khắc Minh Đông và những khác xem náo nhiệt, cô sẽ ở xem cùng họ một lát mới tìm Lục Định Viễn.
vì họ xem, thì với tốc độ tìm của Lục Định Viễn, cô cũng lý do gì để nán lâu đến thế.
Đáng tiếc thật.
"Được , lát nữa chúng cùng ."
Mấy thống nhất, Hạ Lê việc nhanh, loáng cái quét lên nhiều vị trí tàu bằng hóa chất.
Sau khi thành việc, cô dẫn rời khỏi hậu viện xưởng tàu.
Vừa mới trèo qua bức tường, cô chạm mặt ngay Lục Định Viễn, đang dùng dây thép cố gắng mở khóa cửa bên ngoài.
Bốn mắt ...
Một mặt cảm xúc, phóng ánh c.h.ế.t chóc, một thì tỏ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt hết sức vô tội.
Tiếng Khắc Minh Đông vọng từ bên trong tường: "Tiểu Hạ , cháu tường gì thế? Bên đó khó xuống ?
Chú thấy cái thang, để chú mang qua cho cháu nhé."
Lục Định Viễn: ...
Hạ Lê: ...
là dễ xuống thật, nhưng là kiểu dễ xuống đó.
Tác dụng của cái thang mang tới lẽ để cô xuống tường, mà là để cô đ.á.n.h bay ký ức của một nào đó.
Hạ Lê gọi vọng bên trong: "Không cần , cháu thấy Lục doanh trưởng ở ngoài , xuống đây ngay đây."
Nói cô dứt khoát trèo xuống, dùng hành động thực tế để chứng minh bức tường cao đến hơn ba mét như thế , cô nhảy xuống thì cần gì đến thang cơ chứ.
Lục Định Viễn bây giờ lúc để giải thích, nên cũng nhiều.
Anh nhận lấy chiếc chìa khóa Hạ Lê ném tới, cả hai cùng dẫn bốn còn vội vàng chuồn ngay lập tức, rời khỏi hậu viện xưởng đóng tàu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-quan-quan-lanh-lung-bi-nu-tien-si-loi-hai-thu-phuc/chuong-488-moi-nguoi-cuu-mang-ha-le-hi-hi.html.]
Khoảng hơn hai mươi phút , màn đêm mây đen che phủ , trời tối mịt.
"Cạch!"
Một tia sét x.é to.ạc bầu trời, tựa như một thanh cự kiếm màu xanh trắng cắt ngang trung, phát tiếng động vang trời, ngay đó là tiếng sấm rền vang.
Lão Phùng, đang rạp ghế lái chiến hạm, thấy tiếng động lớn bên ngoài thì ý thức dần phục hồi, chỉ thấy gáy đau nhức.
Nhìn thấy đủ loại bảng điều khiển mắt, lập tức giật kinh hãi.
Hắn bật dậy ngay lập tức, phát hiện đang trong khoang lái của tàu, ngước mắt lên thì thể thấy hậu viện xưởng tàu qua ánh chớp.
Hắn đưa tay xoa xoa cổ, chỉ thấy đầu óc choáng váng.
Hắn cố gắng nhớ những chuyện xảy khi ngất, nhưng ký ức chỉ dừng ở lúc đang lục soát một con tàu nào đó.
Hoàn quên mất tại ở trong tàu, còn ngay ở vị trí lái.
Hắn run b.ắ.n cả , lẽ nào chuyện ma quỷ là thật?
"Cạch!"
Tiếng sấm một nữa xé rách bầu trời. Mưa như trút nước đổ xuống, hạt mưa to như hạt đậu đập chan chát lên tấm kính chắn gió duy nhất còn sót của tàu. Gió lạnh thổi qua, rùng .
Lão Phùng lập tức dậy chạy ngoài, nhưng kịp bước thì thấy ngay tấm kính đối diện dần dần hiện màu sắc.
Không, đó chỉ là màu sắc, mà còn bắt đầu tỏa một lượng lớn khói trắng.
Lão Phùng thấy , tim lập tức nhảy lên tận cổ họng. Dù từng thấy ma thật, nhưng nhiều chuyện ma quỷ trong dân gian.
Gà Mái Leo Núi
Tường kính tự nhiên hiện thứ bất thường, đây chính là điềm báo ma quỷ hiện linh!
Không thì, tại tấm kính bỗng dưng bốc khói trắng chứ!?
Mồ hôi lạnh trán Lão Phùng lập tức tuôn .
Không thèm để ý đến chuyện gì khác, đầu chạy vọt ngoài.
kịp bước chân , thấy một tiếng kêu t.h.ả.m thiết của em vợ từ phía boong tàu vọng đến.
"Á! A A A A A A A A!
Có ma! Có ma thật!
Anh rể, cứu mạng! A A A A A A!"
Lão Phùng: !!!!!!
Ngay đó, ngoài tiếng của em vợ , những tiếng kêu la t.h.ả.m thiết cứ nối tiếp vang lên từ bốn phương tám hướng, đều là những mà dẫn theo .
Khói trắng cửa sổ dần ngừng bốc lên, để lộ những nét chữ dần trở nên rõ ràng.
Lão Phùng run rẩy kinh hoàng đầu , hai dòng thơ hiện lên rành rành mắt , nét chữ vô cùng dữ tợn.
Nếu sợ lúc ngất thật sự thể ma quỷ ăn thịt, thì suýt chút nữa ngất xỉu vì thở nổi.
Cứu mạng!!! Con tàu thực sự ma !!!!
Giá như thể đăng ký tài khoản để tiện theo dõi.