THẬP NIÊN 60: QUAN QUÂN LẠNH LÙNG BỊ NỮ TIẾN SĨ LỢI HẠI THU PHỤC - Chương 523: Đợi chúng ta tuần tra về, cơn giận của ông ấy đã nguôi rồi ---

Cập nhật lúc: 2025-12-20 01:16:33
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dù ngoài miệng răn đe, nhưng khi phòng vẫn im bặt chút phản ứng, ông đành nhíu mày, đầu vọng bếp với Lê Tú Lệ: "Bà Lê, bà mau xem con bé hư đốn nhà ở trong nhà ! xem Đại Bảo!

Hai đứa ranh con , nhất đừng để bắt chúng gây chuyện gì, thì tuyệt đối tha cho chúng !"

Lê Tú Lệ thấy sắc mặt chồng đen kịt, dùng tạp dề lau khô tay nhanh chóng bước đến cửa phòng Hạ Lê, thắc mắc hỏi: "Sao thế? Có gì mà ông giận dữ ?"

Vừa , bà gõ nhẹ cửa: "Lê Lê, nhé!" Nói xong, bà ấn tay nắm cửa đẩy cửa .

Thế nhưng, bên trong trống rỗng, một bóng . Chỉ chiếc chăn bông vứt lộn xộn giường, chứng minh đêm qua quả thật ngủ tại đây.

Phòng Hạ Đại Bảo bên cạnh cũng trống . Khác biệt duy nhất là thằng bé tự gấp chăn màn gọn gàng.

Lê Tú Lệ: ...

Hạ Kiến Quốc: ...

Hạ Kiến Quốc giận tím mặt, gầm lên: "Cái con ranh con , nó dám thật sự mang cháu trai nó . Nguyên tắc bảo mật vứt hết ? Sao thể tùy tiện dẫn nhà xem tàu quân sự?!!!

Đi tuần tra ít nhất mười lăm ngày, mười lăm ngày cần đến trường !? Nó còn xin nghỉ phép!

Cả hai đứa đều yên tâm chút nào, sớm muộn gì Đại Bảo cũng sẽ cho hư hỏng mất thôi!!!"

Lê Tú Lệ: ... Đứa cháu trai lớn vốn dĩ ngoan ngoãn như , chắc chắn thể tự ý bỏ với họ. Khả năng duy nhất là nó cô con gái bất kham của họ lôi từ sáng sớm.

Thật hiếm hoi khi cô con gái dậy sớm một hôm, chỉ để đề phòng cha ruột , lén lút đưa cháu trai từ sáng sớm, chứ? Cả lớn lẫn trẻ nhỏ... gia đình sắp trở thành một chiến trường công thủ .

Bà thở dài, bất lực : "Thôi kệ . Người đưa , giờ cũng chẳng đuổi theo kịp nữa. sẽ đích đến trường Đại Bảo một chuyến, xin cho thằng bé nghỉ học."

Hạ Kiến Quốc: ...

Giờ thì ? Cô con gái nuôi nấng, dù ngỗ nghịch thế nào cũng đành c.ắ.n răng mà chịu đựng. Chỉ cần nó trở về, ông nhất định nghiêm khắc răn đe, chấn chỉnh tác phong của nó mới !

Để tránh sự cản trở của cha , Hạ Lê nhảy cửa sổ, lôi cháu trai bỏ trốn ngay từ sáng sớm tinh mơ, và thành công trở thành thành viên mặt sớm nhất bộ chiếc tàu chiến.

Hạ Lê dẫn Hạ Đại Bảo tìm một chỗ khuất để , lấy một chiếc bánh bao nóng hổi từ trong túi giấy dầu đưa cho bé.

"Buổi sáng cứ tạm bợ thế . Trong căn tin chỉ bánh bao là dễ mang ngoài ăn, trưa nay chúng sẽ ăn hải sản."

Hạ Đại Bảo: ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-quan-quan-lanh-lung-bi-nu-tien-si-loi-hai-thu-phuc/chuong-523-doi-chung-ta-tuan-tra-ve-con-gian-cua-ong-ay-da-nguoi-roi.html.]

nghi ngờ rằng, cái câu "trưa nay chúng sẽ ăn hải sản" mà cô út , là dựa việc chiến hạm sẽ đ.á.n.h bắt gì đó buổi trưa.

Rõ ràng là họ đang khơi thử tàu, lớn hơn một chút thì đó là nhiệm vụ tuần tra bờ biển, mà cô út miêu tả cứ như là theo dân chài, cứ khơi là bắt cá ngay, như thế liệu ?

Cậu bé khẽ nắm chặt cổ tay trái, ngoan ngoãn đưa tay đón lấy chiếc bánh bao còn nóng hổi, điềm đạm hỏi: "Chúng cứ thế , ông nội sẽ nổi giận ?"

Hôm nay cuối tuần, lẽ đến trường. Mặc dù các bài học kỳ tự học xong từ lâu, nhưng việc nghỉ học xin phép thế vẻ hợp lý lắm.

Hạ Lê cũng tìm một chỗ xuống, c.ắ.n một miếng bánh bao, thản nhiên đáp: "Không cả. Ông giận nhất chính là lúc phát hiện hai chúng mất tích. Đợi chúng tuần tra trở về, cơn giận của ông nguôi hết ."

Tận dụng triệt để "thời gian giãn cách" là thượng sách!

Hạ Đại Bảo: ... Dù vẫn thể hiểu trọn vẹn hành động của ông nội, nhưng nó cũng khỏi cảm thấy thương cho ông khi một cô con gái như thế .

Ít nhất mà , nếu là nó thì nó chẳng hề một con gái như . Chỉ cần nghĩ đến cảnh cha, lẽ nó thấy đau đầu .

Cậu bé khẽ gật đầu, ngoan ngoãn tiếp tục ăn bánh bao. Dù thì cũng , còn nữa?

Hạ Đại Bảo ngước mắt, cảnh vật bên ngoài ô cửa sổ. Nó thể thấy rõ mặt sàn tàu bằng gỗ mộc, vách tàu sơn màu trắng tinh tươm, và khẩu đại bác hình "sáu cánh hoa" đặc biệt nổi bật đặt mũi tàu.

Trong lòng bé thầm nhủ, tận mắt chứng kiến một chiến hạm như thế , dù ông nội mắng một trận cũng coi như đáng giá.

Hạ Lê, do từng trải qua sự coi thường, nên tốc độ ăn uống của cô nhanh. Chỉ mấy miếng là cô ăn xong bữa sáng. Cô dặn dò Hạ Đại Bảo: "Con cứ ở đây chờ, đợi tàu nhổ neo cô sẽ tìm con."

Chỉ cần tàu nhổ neo, thì chắc chắn sẽ ai đuổi xuống tàu nữa.

Hạ Đại Bảo khẽ nhíu mày, chút lo lắng cô út sẽ cấp khiển trách, lo âu : "Cô đưa cháu cùng thật sự ? Bây giờ cháu vẫn thể tự về nhà."

Hạ Lê xua tay, vô tư đáp: "Con cứ yên tâm. Khi tàu nhổ neo sẽ ai mò đến khu bếp , chắc chắn sẽ ai phát hiện con.

Trẻ con nên mở mang tầm mắt, ngoài mới ngỡ ngàng, bỡ ngỡ. Lần con hãy trải nghiệm thật kỹ, cơ hội cô sẽ dẫn con tiếp."

Không điều kiện thì đành chịu, nhưng thì tại bạc đãi con cháu nhà ? Cái gọi là giáo dục, chẳng là dồn hết tài nguyên, những thứ nhất cho con trẻ, để chúng tự lựa chọn con đường tương lai ?

Gà Mái Leo Núi

Muốn "ăn ké" một cách thực chất, thì chấp nhận đầu tư vốn , kể cả việc chịu "một trận đòn mắng" từ chính cha ruột . Cây non bón phân thì mà lớn mạnh ?

Nói xong, cô dậy bước ngoài.

 

Loading...