Lời Hạ Kiến Quốc đều xuất phát từ tận đáy lòng.
Mặc dù bình thường ông gì, nhưng trong lòng ông thật sự đau lòng cho con gái.
Vô đêm ông trằn trọc, với con gái rằng đừng cố gắng như thế nữa, đây là lựa chọn của bố , giữ cách mới là nhất. Họ trở thành gánh nặng ràng buộc con gái.
mỗi khi thấy con gái cố gắng hết sức để kéo họ khỏi vũng lầy, trông cô chẳng khác nào một con sói con sợ mất , c.ắ.n xé bất kỳ ai cản đường, Hạ Kiến Quốc đành lòng những lời con gái thất vọng.
nếu , ông thực sự sợ con gái sẽ quá giới hạn, hơn nữa họ còn những chuyện đối mặt, thể gây thêm phiền phức cho đất nước.
Hạ Lê lắng lời Hạ Kiến Quốc , ánh mắt nhẹ nhàng đặt khuôn mặt ông, mặc dù khẽ khàng nhưng vô cùng nghiêm túc.
“Con chẳng niềm tin gì hết.”
Niềm tin của cô bào mòn trong những c.h.é.m g.i.ế.c liên tiếp ở thời tận thế, và khi mất cha trở thành kẻ cô độc, cô thấy niềm tin là thứ vô cùng nực . Dù khi cha mất, cô cầu nguyện thành kính như , nhưng họ vẫn thể sống sót.
Thế nhưng bây giờ, cô thêm một cơ hội nữa, tại cô còn duy trì cái gọi là niềm tin nực đó nữa?
“Nếu nhất định , con tin ai cả, niềm tin duy nhất là sống vui vẻ.
Cha đều ở đó, em đều bình an. Ngẩng mặt thẹn với trời, cúi mặt thẹn với .
Chỉ thế thôi.
Con chiếm tiện nghi của khác, cũng đừng ai nghĩ đến việc bắt nạt con dù chỉ một chút. Họ giày xéo niềm tin của con, con tiêu diệt họ thì ?”
Hạ Lê nghĩ thông suốt , đây cô quá ngoan ngoãn, những kẻ đó tổn thương gì nên mới hết đến khác gây chuyện.
Nếu quá ngoan , thì tất cả hãy chơi trò ngầm .
Mặc dù cô thể đồng cảm với Lục Định Viễn và đồng đội về việc “cống hiến hết sức , thúc đẩy tình hình tiến triển, sớm ngày thấy ánh sáng”.
cô thể lập trường: “Kẻ c.h.ế.t hết thì thế giới sẽ thái bình, những chuyện phiền phức sẽ biến mất.”
Nghĩ như , thực tế hai bên họ bây giờ cùng một chiến tuyến.
Đánh bại khác, lớn mạnh chính .
Hạ Kiến Quốc nghĩ con gái "độc lập", nhưng bao giờ nghĩ tư tưởng của con gái cực đoan đến thế.
câu : “Cha đều ở đó, em đều bình an. Ngẩng mặt thẹn với trời, cúi mặt thẹn với , chỉ thế thôi,” vang vọng đến mức khiến ông thể phản bác.
Niềm tin của họ là Hoa Hạ, nhưng điều quan trọng nhất đối với con gái là những trong gia đình. Hai niềm tin đối lập dung hòa như thế nào?
Trong khu nhà gia binh, đang lo lắng và rối bời chỉ Hạ Kiến Quốc, mà còn hai đàn ông đang cột điện nửa đêm, ưu tư hút thuốc.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, lũ thiêu đập chao đèn "bộp bộp" tạo tiếng động.
Trong ánh sáng mờ ảo và khói t.h.u.ố.c lượn lờ, Đoàn trưởng Bạch và Lục Định Viễn dựa tường hút thuốc, lông mày hề giãn .
Đoàn trưởng Bạch thở dài: “Ý kiến cấp là Hạ Kiến Quốc và vợ vẫn chấp nhận thẩm tra, nhưng sẽ cử theo bảo vệ, để những kẻ đó quá giới hạn.”
Lục Định Viễn kẹp điếu t.h.u.ố.c trong tay, từ từ nhả một làn khói trắng, dội thẳng một gáo nước lạnh Đoàn trưởng Bạch: “Hạ Lê sẽ đồng ý.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-quan-quan-lanh-lung-bi-nu-tien-si-loi-hai-thu-phuc/chuong-540-toi-chang-co-niem-tin-gi-het.html.]
Đoàn trưởng Bạch đưa bàn tay đang kẹp t.h.u.ố.c vuốt lên cái đầu cắt cua của , nghiêng đầu, vẻ mặt nhăn nhúm vì khó chịu. “Cậu bảo cô ở cũng vô dụng, nhà cô sẽ gặp chuyện gì, cô còn cố chấp ở đây gì?”
Lục Định Viễn trầm mặc, lát mới lên tiếng: “Nếu là , lẽ cũng sẽ .”
Gà Mái Leo Núi
Đoàn trưởng Bạch: ……
Người nhà thì đúng là yên tâm, nhưng tình cảnh bây giờ thì ?
Đoàn trưởng Bạch hít sâu một thuốc, dường như lấp đầy tất cả các phế nang của cùng một lúc.
Giọng mang theo sự tức giận nhắm ai: “ cái kiểu của , và kiểu của cô khác !
cô nên ở . cô cũng , một khi cô xuất hiện, lợi cho cả hai bên. Dù đối phương chuyện gì quá đáng, cô cũng sẽ tạm thời nhẫn nhịn, cuối cùng sẽ tính sổ tổng thể với họ.
Thế nhưng cô thì ?
Cô chỉ ở để cầu chút yên trong lòng, mà rõ ràng là : Ai dám động đến cha cô , cô sẽ đè bẹp dí kẻ đó!
Bọn đó lộng hành đến , liệu là thứ mà cô động là động ?
Với cái kiểu bốc đồng của cô , sớm muộn gì cũng ngày tự rước họa mà thôi!”
Lục Định Viễn:…
Lục Định Viễn đầu hút một thuốc, nhả làn khói mỏng. Anh dập tắt điếu t.h.u.ố.c đế giày quân nhân dẫm nát, vẻ chuẩn rời .
Đoàn trưởng Bạch thấy đang hút t.h.u.ố.c ngon lành bỗng dưng bỏ , trong lòng chút khó hiểu. Ông lời nào khiến phật lòng nhỉ?
Ông thắc mắc hỏi: “Cậu gì thế?”
Lục Định Viễn ngước mắt lên, hàng mi dài cụp xuống. Giọng trầm thấp trả lời bình tĩnh: “Cô quyết tâm sắt đá như ăn quả cân , lẽ nào để cô thực sự cùng lũ cá c.h.ế.t lưới rách ?
về đây, ngày mai các đồng chí cứ .”
Nói xong, trực tiếp rời .
Đoàn trưởng Bạch theo bóng lưng Lục Định Viễn khuất dần, mặt lộ vẻ mặt kỳ lạ xen lẫn sự khinh miệt.
Cái tên Lục doanh trưởng của họ bao giờ trở nên nhiệt tình đến thế, ngoài nhiệm vụ còn lo nghĩ cả những phương án khác cho trong nhiệm vụ? Ông hề nhỉ?
Chậc.
Lục Định Viễn về đến văn phòng, bật đèn, sải bước đến chiếc ghế cạnh bàn việc xuống.
Ánh mắt dừng chiếc điện thoại bàn, thất thần lâu. Anh nhấc điện thoại lên nhưng chần chừ mãi đặt tay xuống , lông mày càng nhíu chặt.
Cuối cùng, vẫn cầm điện thoại lên, điện thoại mà từ khi nhập ngũ đến nay bao giờ gọi.
“Alo?”
Thích tiểu thuyết Thập niên 60: Quân quan lạnh lùng đại lão khoa học kỹ thuật nắm giữ mời sưu tầm: (Gà Mái Leo Núi Web Monkeyd) Thập niên 60: Quân quan lạnh lùng đại lão khoa học kỹ thuật nắm giữ Thư Hải Các Tiểu Thuyết Tăng tốc độ cập nhật bộ mạng lưới nhanh nhất.