THẬP NIÊN 60: QUAN QUÂN LẠNH LÙNG BỊ NỮ TIẾN SĨ LỢI HẠI THU PHỤC - Chương 547: Hậu cần làm vú em? ---
Cập nhật lúc: 2025-12-20 01:16:53
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Lê dẫn Lục Định Viễn về nhà, định tiếp ngoài, với : “ chuẩn đồ ăn, lát nữa gọi ông đến, mời khách.”
Lục Định Viễn: “Không cần , trong quân đội nhà ăn .”
Hạ Lê vị đại thiếu gia kiểu mẫu mặt, thẳng thắn : “Nhà ăn là nhà ăn, mời ở nhà là tấm lòng của .
Dù cũng lặn lội đường xa đến đây, thể chút thành ý nào.”
Hiện tại cô đang việc cho phái Bảo Thủ, bên đó cử đến, nhưng liên quan đến giúp, ân tình Hạ Lê sẽ ghi nhớ.
Lục Định Viễn im lặng, đưa một đòn chí mạng: “Cô nấu ăn ?”
Hạ Lê cảm thấy việc nấu ăn là sai, cô lý lẽ đầy trả lời: “ , nhưng chị em của là truyền nhân của ngự trù, lát tan ca là nấu thôi.”
Lục Định Viễn: ...
Lục Định Viễn cảm thấy đau đầu, mời cha dùng bữa, nhờ một nữ đồng chí khác về nấu nướng, đây là kiểu chuyện gì thế ?
thấy bộ dạng cô chịu bỏ qua, cũng khuyên nổi.
Anh thở dài: “Cô mua đồ ăn , lát nữa sẽ nấu.”
Hạ Lê: ...?
Hạ Lê Lục Định Viễn với vẻ mặt phức tạp, giọng điệu chút kỳ quái: “Anh nấu ăn ư?”
Cô thấy thuộc tính của vị đại thiếu gia như Lục Định Viễn vẻ sai sai?
Vừa chăm trẻ nấu nướng, một vị công t.ử con nhà quan cấp cao, khắp toát khí chất thiết huyết hán tử, biến thành một lo việc hậu cần thế cơ chứ?
Lục Định Viễn vẻ mặt hoài nghi của Hạ Lê — kiểu như: “Anh đừng khoác lác, nhỡ đến lúc đầu độc c.h.ế.t thì ?” — cơn đau đầu, bắt đầu thấy đau cả gan.
Với phong cách lạnh lùng nhất, phun câu cay nghiệt nhất: “Không c.h.ế.t cô .”
Hạ Lê bĩu môi: “Ồ, cái miệng ba mươi bảy độ của , rốt cuộc cách nào để những lời băng giá như ?”
Xem , giỏi nấu ăn cho lắm.
Lục Định Viễn: ...
Lục Định Viễn cãi cọ với cô nữa, nghĩ Hạ Lê chỉ định chỗ mấy dân làng đổi ít rau, hoặc ghé qua cửa hàng thực phẩm gần nhất để mua chút đồ ăn, nên cũng thêm gì khác, chỉ dặn dò: “Cẩn thận một chút, cần mua quá nhiều thứ.
Về sớm , đừng để Phúc Thành và mấy đó phát hiện cô.”
Anh ở đây đợi cha , sợ theo cô , nhưng cứ thế thả cô ngoài, trong lòng cảm thấy muôn vàn yên tâm.
Hạ Lê nhếch mép một cách lưu manh, đồng ý nhanh chóng: “Không thành vấn đề!”
Cô lấy ở một chiếc khăn quàng cổ quấn lên đầu, trông chẳng khác gì một nhà quê về thăm nhà đẻ trong thời đại .
Cô rời , khỏi cửa là thẳng lên ngọn núi nhà.
Mấy món đồ lèo tèo trong cửa hàng mậu dịch xã sánh với những món quà vô tận mà đại tự nhiên ban tặng?
Hơn nữa, tuy lý trí cô yên tâm khi bảo vệ cha , nhưng về mặt tình cảm, cô vẫn thể tin tưởng, vẫn cần đến đó xem xét một chút.
Hạ Lê rảo bước một vòng núi, săn hai con vịt trời và một con thỏ rừng.
Sau khi nhanh nhẹn sạch, cô lén lút tiếp cận căn nhà tranh nơi cha đang giam giữ.
Lúc , bốn đàn ông đang túc trực quanh căn nhà tranh, hai , hai , hút t.h.u.ố.c lá, trong tư thế canh gác.
Hạ Lê rõ tình hình bên trong, nhưng vì gác, cô dám gần, chỉ thể ẩn trong đám cỏ cách đó một đoạn.
Trong lòng đang tính toán thế nào để tiếp cận gần hơn mà vẫn thể quan sát tình hình bên trong, cô liền thấy hai đàn ông phía căn nhà đang khẽ trao đổi.
Người đàn ông tóc cắt năm phân dựa cây, vẻ mặt rối rắm, khẽ hỏi bên cạnh: “Anh xem, cái họ Lục cố ý tìm đến để bảo vệ Hạ Kiến Quốc ? Cái thái độ trơn tru như lươn đó thật sự đáng ghét.”
Người đàn ông tóc húi cua cau mày, vẻ mặt khó hiểu: “Không thể nào? Nghe Phúc ca là phe Bảo Hoàng, phe Bảo Hoàng bảo vệ của phe Bảo Thủ chứ?”
Người đàn ông tóc năm phân ngậm điếu thuốc, nhún vai: “Chuyện thì rõ lắm, ai mà quan hệ lợi ích gì ?
Tuy thỉnh thoảng đấu đá đến c.h.ế.t sống , nhưng là lúc liên minh.”
Người đàn ông tóc húi cua lắc đầu: “Khả năng nhỏ, ngay cả khi quan hệ lợi ích, chắc cũng dùng những việc quan trọng, chứ chỉ vì một cuộc thẩm vấn nhỏ.
Nghe gần đây phe Bảo Thủ thêm mấy hạ phóng, hiện giờ họ chắc dám hành động lớn nào .”
Người đàn ông tóc năm phân thở dài: “Chắc hỏi gì , hơn nữa cái họ Lục cứ kè kè theo dõi. Không trong đầu đang nghĩ gì.
Làm quan to , rảnh rỗi thế ?”
Người đàn ông tóc húi cua nhíu mày: “Vậy ? Chẳng lẽ chúng cứ thế tay trắng trở về?”
Người đàn ông tóc năm phân quanh, xác nhận ai, lúc mới hạ giọng nhỏ: “Phúc ca bảo, ban ngày cứ hành Hạ Kiến Quốc , chờ đến tám giờ tối trời tối hẳn thì chúng đây.
Người họ Lục thể theo dõi chúng mãi , đến lúc đó chúng thẩm tra thế nào chẳng do chúng quyết định ?”
Người đàn ông tóc húi cua , lập tức hiểu .
Anh than thở: “Haiz, mau giải quyết xong sớm , cả ngày bận rộn đến c.h.ế.t mất thôi.”
Thực , đàn ông tóc húi cua đang cảm thấy khó chịu.
Sau đó hai họ gì Hạ Lê còn tiếp nữa, cô chỉ rằng tối nay tám giờ bọn họ sẽ để thẩm vấn cha cô một nữa.
Không theo quy trình hợp pháp còn chơi trò bẩn, đúng là thứ gì.
Ánh mắt lạnh lùng lướt nhẹ qua căn nhà tranh, cô lặng lẽ rời .
Sau khi Hạ Lê rời , đàn ông tóc năm phân bỗng nhiên rùng một cái hiểu vì , ngước mắt xung quanh. Không phát hiện bóng nào, cau mày.
Gà Mái Leo Núi
Là nghĩ nhiều ? Sao cảm thấy như sát khí lướt qua?
Hạ Lê mang theo "ân huệ của đại tự nhiên" lặng lẽ xuống núi, vòng qua trường tiểu học của Đại đội Một Nam Đảo, lén lút lẻn văn phòng giáo viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-quan-quan-lanh-lung-bi-nu-tien-si-loi-hai-thu-phuc/chuong-547-hau-can-lam-vu-em.html.]
Đùa , trong nhà ngự bếp mà dùng, ai dùng cái gã nấu ăn ngon dở ?
Lỡ ngon, chẳng là phí phạm hết những nguyên liệu thượng hạng của cô !
Tại văn phòng trường tiểu học Đại đội Một Nam Đảo.
Trần Ôn Uyển đang chấm bài tập về nhà cho bọn trẻ, cau mày những nét chữ xiêu vẹo, những quyển vở nhòe nhoẹt mực đen và vết dầu mỡ, cùng với tỷ lệ đáp án đúng thấp đến kinh , chỉ chọc mù mắt .
Bỗng nhiên cô cảm thấy trong phòng hình như thêm một , lập tức giật .
Quay đầu , hóa là cô bạn hóng chuyện mà cô lâu gặp!
Tuy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khóe mắt ánh lên vài ý : “Sao cô qua đây?”
Hạ Lê giơ những con thú rừng tay lên: “Muốn mời khách, đến tìm đại đầu bếp nấu cơm hộ .”
Trần Ôn Uyển thấy sắc mặt Hạ Lê bình thường, hề lo lắng về chuyện cha , chắc là vấn đề gì lớn, liền bật : “Được, buổi chiều tiết, giờ cùng cô về nấu cơm ngay đây.”
Khoảng cách giữa hai gần, chỉ cách một bước chân.
Hạ Lê đ.á.n.h giá Trần Ôn Uyển từ xuống một lượt, tiện tay thò véo một cái lên má cô bạn, chê bai: “Gầy , tiền mua đồ ăn ngon mà bồi bổ?”
Trần Ôn Uyển còn kịp phản ứng, cô bạn trêu chọc xong. Cô đưa tay lên quệt mặt, ghét bỏ : “Cô săn thú rừng về, rửa tay mà sờ lên mặt ?
Tuy Đại đội Một Nam Đảo chúng năm nay kiếm ít tiền, nhưng chung mức độ giàu vẫn còn hạn chế. Người , những thanh niên trí thức khác, gầy như cọng rơm, còn mỗi là thành phần mà ăn uống tròn trịa như thế, thật sự đây?”
Hạ Lê thản nhiên nhún vai: “Cô cứ việc ăn cho tròn hơn nữa , nếu ai hỏi, cô cứ là bệnh phù thũng, do đói mà .”
Trần Ôn Uyển: …
Quỷ mới tin! Cô thể can đảm như Hạ Lê , một cô thể đối đầu với cả cái khu thanh niên trí thức.
Điều kiện sống hơn họ nhiều, cô cứ nên sống yên , kín tiếng là , cần quá nổi bật.
Hai chuyện đùa đường về nhà. Vừa bước phòng, Trần Ôn Uyển thấy Lục Định Viễn cởi áo quân phục ngoài, mặc áo sơ mi đang bổ củi, mắt cô bạn liền sáng rỡ.
Trần Ôn Uyển: ??? Vậy , đây là Hạ Lê mời?
Trong phút chốc, tuy khí chất của Trần Ôn Uyển vẫn lạnh nhạt, nhưng ánh mắt cong lên thành hình vòng cung đầy vẻ hóng chuyện.
Hai là cấp cấp nửa năm chứ?
Người bộ đội đóng quân ba năm, lợn nái cũng hóa thành mỹ nhân. "Con lợn nái" nhà cô bạn trông xinh thế , liệu hai họ phát sinh tia lửa tình nào nhỉ?
Trong lòng ôm ấp sự phấn khích nhỏ bé, giọng cô bạn trở nên trong trẻo, lạnh lùng khi chào hỏi: “Đồng chí Lục đến ?
Hôm nay Lê Lê mời là Đồng chí Lục ? Khẩu vị của Đồng chí Lục gì đặc biệt ?”
Dù vẻ mặt Trần Ôn Uyển vẫn là dáng vẻ tiểu thư lạnh lùng đó, nhưng Hạ Lê hóng chuyện với cô lâu như , thể nhận ý đồ hóng chuyện của cô ?
Ngữ điệu giống hệt với lúc cô kể về việc Hai Làng bên cạnh xách nước cho cô Lưu góa bụa đầu làng, chuyện chị Hoa của Đại đội Ba dan díu với bố chồng.
Biết cô bạn hiểu lầm, Hạ Lê lập tức giải thích: “Chủ yếu là mời bố .”
Trần Ôn Uyển lập tức hiểu : Ồ, mắt phụ .
Tốc độ cũng nhanh thật đấy.
Để thể hóng chuyện ở cự ly gần mà đuổi ngoài, Trần Ôn Uyển kiềm chế cảm xúc . Cô chỉ hỏi Lục Định Viễn vài câu về việc cha kiêng kỵ gì , bếp nấu ăn.
Lục Định Viễn đồng hồ: “Gần đến giờ , xem bên đó kết thúc .”
Hạ Lê gật đầu: “Vâng.”
Sau khi Lục Định Viễn rời , nửa giờ , đưa một đàn ông trung niên trở về nhà Hạ Lê.
Lúc , Hạ Lê đang cầm một cuốn sách, thoải mái ngả chiếc ghế bập bênh ở sân, gác chân lên đung đưa.
Cô khẽ động tai, cảm nhận tiếng bước chân, liền lập tức đặt sách xuống, thu vẻ ngang tàng, dậy, trở nên đoan trang hơn nhiều.
Thấy đến, cô tiến lên vài bước đón: “Chào chú Lục, cảm ơn chú vì giúp đỡ cho cha cháu.”
Lục Cường Quốc kín đáo đ.á.n.h giá Hạ Lê.
Trong tình huống bình thường, ông nên đến bữa cơm . Người của hai phe chính trị nhất là nên tiếp xúc, tránh gây phiền phức.
ông thực sự gặp cô gái , khiến đứa con trai kiêu ngạo của ông đầu tiên cầu cứu gia đình.
Sau khi con trai gọi điện thoại, ông và vợ đều nghĩ rằng, với tính cách bình tĩnh đến lạnh lùng của con trai, phụ nữ khiến nó tốn công tốn sức như , thể là con trai ông thầm yêu.
Lúc đó, ông và vợ quyết định sẽ đến xem cô gái như thế nào, tiện thể xem xét kỹ càng.
Bây giờ thấy cô , nhỉ?
Không giống với những gì họ tưởng tượng.
Cô hề là kiểu con gái dịu dàng, cần che chở theo truyền thống. Cô thần thái kiên định, khóe mắt lộ vài phần ngang tàng, là cá tính, màu, là thể nên việc lớn.
Với tính cách mạnh mẽ của con trai ông, một cô gái tư tưởng độc lập như thế e là dễ theo đuổi.
Hơn nữa, ánh mắt cô gái ngay thẳng, là ý gì với con trai ông.
Sợ rằng nếu cưới về nhà, sẽ còn trải qua ít khó khăn.
Là một nhà cách mạng kỳ cựu, từng gặp gỡ vô , Lục Cường Quốc chỉ cần một cái là nắm rõ bảy tám phần.
Trong lòng tuy lo lắng cho chuyện hôn nhân của đứa con trai lớn tuổi, nhưng Lục Cường Quốc vẫn hiền từ: “Thằng con trai của , từ khi nhập ngũ đến giờ bao giờ mở lời với ông già . Hiếm khi nó nhờ việc, cha nhất định lo chu .
Nó mở lời là chứng tỏ quan hệ của hai đứa tệ, lời cảm ơn thì khách sáo quá. Sau , với nó ở bên cạnh nó, cô chỉ cần trông chừng nó giúp là .”
Lục Định Viễn, phát hiện cha bắt đầu gán ghép đôi lứa: …
Hạ Lê, cảm thấy lời rõ ràng vấn đề gì, nhưng dường như gì đó đúng: ???