THẬP NIÊN 60: QUAN QUÂN LẠNH LÙNG BỊ NỮ TIẾN SĨ LỢI HẠI THU PHỤC - Chương 552: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-20 01:16:58
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Lê: Hôm nay là một ngày chịu hối cải, khí thế ngút trời!

Nhóm Phúc Thành thấy Hạ Lê, chỉ thấy một thứ gì đó "Phịch!" một tiếng, nhanh chóng rơi xuống cách họ đầy một mét, khiến tất cả đều giật .

Rắn Hổ Chúa suốt một đoạn đường, giờ ném xuống đất và còn nữa, nó giống cúi đầu nôn ọe một cái.

Ngước mắt lên, nó thấy năm con "hai chân" giống hệt con hai chân đáng ghét nãy.

Mối thù mới và hận cũ dâng lên cùng lúc, Rắn Hổ Chúa dùng tốc độ nhanh nhất đời lao thẳng con "hai chân" gần nhất.

"A!!!!!! Rắn! Chạy mau! Có rắn!!!! Á á á!!!"

Mấy phương Bắc đây từng thấy rắn, căn bản cách ứng phó chính xác. Thấy rắn ở gần, phản ứng đầu tiên là co giò bỏ chạy.

Rắn Hổ Chúa là loài tính lãnh thổ cực cao, chỉ cần trong phạm vi lãnh thổ của nó, nó sẵn sàng tấn công ngay cả đồng loại, huống hồ là những con đang co chân múa tay bỏ chạy?

Rắn Hổ Chúa thấy mấy con "hai chân" bỏ chạy, thành công phán đoán những tính gây hại cho .

Với tốc độ tám cây một giờ, nó lao thẳng nhóm Phúc Thành.

"Á á á á á——!!! Đừng c.ắ.n tao!!! Cứu mạng! Cứu mạng!"

"Bắn! Mau b.ắ.n ! Mày điên ? Mau nổ s.ú.n.g !"

"Đoàng đoàng đoàng!" Vài tiếng s.ú.n.g vang lên.

Ngay đó truyền đến tiếng la hét t.h.ả.m thiết của con : "Nó mảnh quá, còn nhanh, b.ắ.n trúng !"

"Á á á á á á!!! Tao c.ắ.n ! Phải đây? Mau cứu tao!"

Tiếng kêu t.h.ả.m thiết núi vang lên ngớt, Hạ Lê nấp gốc cây lớn nhóm Phúc Thành chật vật chạy xuống núi.

Hai trong nhóm Phúc Thành cắn, với trình độ y học hiện nay, bệnh viện lẽ huyết thanh.

Chỉ đám gặp một con Rắn Hổ Chúa đang nổi cơn thịnh nộ, cuối cùng thể còn mấy mạng.

dù thế nào nữa, tối nay những cũng thể tiếp tục thẩm vấn cha cô nữa .

Hạ Lê phủi tay, an tâm lợi dụng màn đêm về nhà, chuẩn tắm rửa ngủ.

Động tĩnh núi nhanh chóng thu hút sự chú ý của chân núi.

Không lâu , dân quân bên mang theo đèn pin và gậy gộc chạy đến nơi ồn ào.

Con Rắn Hổ Chúa nhanh chóng khống chế.

Lục Định Viễn mấy đang mặt đất, mặt mày đen sạm, khẽ nhíu mày.

Những lên núi chắc chắn là để tìm cha Hạ Lê.

Rắn Hổ Chúa lớn như chỉ thể tìm thấy trong rừng sâu, khu vực cha Hạ Lê sinh sống cần sâu trong núi, hơn nữa môi trường xung quanh cũng bộ đội kiểm tra nhiều , thể Rắn Hổ Chúa?

Là trùng hợp ?

Ánh mắt đảo quanh, thấy thích hóng chuyện chạy xem náo nhiệt, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Anh bình tĩnh : "Đội trưởng, mau đưa bệnh viện!"

Mọi cuống cuồng khiêng lên chiếc "xe bò bán tự động" mà Hạ Lê từng cải tiến, đưa họ đến bệnh viện.

Hạ Lê về nhà ngủ, mãi đến trưa hôm mới tỉnh, giữa chừng cô hề mơ màng gì.

Cô vươn vai bước sân, thấy Lục Định Viễn đang bổ củi trong sân.

Hạ Lê thầm nghĩ, tên đúng là ở miễn phí nhà , hễ rảnh rỗi là việc.

Lục Định Viễn thấy Hạ Lê , liền dừng tay, ngước mắt cô, vẻ mặt đầy ẩn ý.

"Đêm qua ngủ ngon chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-quan-quan-lanh-lung-bi-nu-tien-si-loi-hai-thu-phuc/chuong-552.html.]

Hạ Lê mặc kệ đang thăm dò cô , thành thật đáp: "Ngủ một giấc đến sáng."

Lục Định Viễn bình luận gì về câu .

Đêm qua ồn ào như , với tính cách cảnh giác cao độ của cô, chắc chắn cô sẽ tỉnh giấc. Tỉnh thì thể xem náo nhiệt. Nếu chuyện liên quan đến Hạ Lê, cô chạy xem . Cô chứng tỏ chuyện khuất tất.

Biết cô sẽ thừa nhận, tiếp tục xoáy chuyện cô xem náo nhiệt đêm qua, mà nghiêm giọng : "Đêm qua nhóm Phúc Thành lên núi đụng một con Rắn Hổ Chúa, hai c.h.ế.t, ba thương."

Lục Định Viễn nghĩ Hạ Lê sẽ giả vờ thương tiếc: "A? Sao xảy chuyện như ? Thật đáng tiếc!"

Hạ Lê cảm thán: "Trên đời chuyện như thế ?

Làm điều ác nhiều quá thì trời chu đất diệt còn gì."

Giọng điệu của cô hề che giấu sự hả hê, thậm chí còn chẳng buồn giả vờ.

Lục Định Viễn: …

Gà Mái Leo Núi

Hạ Lê Lục Định Viễn thể đoán chuyện là do cô tay.

bằng chứng, thể gì cô.

Cô tùy tiện hỏi một câu: "Người c.h.ế.t là Phúc Thành ?"

Sắc mặt Lục Định Viễn , nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cô.

"Không , c.h.ế.t là hai cấp của .

Tuy nhiên, cánh tay của Phúc Thành cũng rắn c.ắ.n một nhát, đêm qua đưa đến bệnh viện cắt cụt ."

Hạ Lê thở dài: "Thật đáng tiếc."

Câu "thật đáng tiếc" vẻ như là lời lẽ , nhưng thực tế cả hai đều hiểu Hạ Lê đang tiếc điều gì.

Tiếc vì Phúc Thành c.h.ế.t.

Hạ Lê vươn vai xong, bước ngoài : "Xem hôm nay bọn họ thể tiếp tục thẩm vấn nữa , lên núi thăm cha ."

Nói xong, cô cứ thế tự bước .

Lục Định Viễn mặt mày vô cùng nghiêm trọng, ánh mắt hề rời khỏi bóng lưng Hạ Lê, lạnh giọng dùng thái độ nghiêm khắc lên tiếng: "Hạ Lê, những ranh giới thể vượt qua, nếu cô sẽ ngày càng lún sâu, cuối cùng sa chân vũng bùn lầy.

Đây là một xã hội pháp trị, cô hiểu điều gì nên và điều gì nên ."

Hỗn xược một chút, hỗn láo một chút thì , nhưng nếu trong xương tủy nhận định "mạnh yếu thua, dựa năng lực mạnh mẽ mà gì thì , thậm chí quen thói ỷ mạnh h.i.ế.p yếu", thì sẽ thể cứu vãn nữa.

Dù một mạnh đến , sức một chống cả thiên hạ?

Cuối cùng chỉ tự khó mà thôi.

Hạ Lê dừng bước, đầu , ánh mắt mang theo chút châm chọc Lục Định Viễn, khẽ : "Những gì họ thì gì gọi là ranh giới nữa?"

Lục Định Viễn đặt chiếc rìu trong tay xuống, lưng thẳng tắp, tỏa khí chất cương trực chỉ riêng quân nhân mới , hề lùi bước đối diện với Hạ Lê.

"Cô là cô, họ là họ, chẳng lẽ khác kéo cô xuống vũng bùn lầy, cô cũng tự động nhảy đầm lầy và cùng họ lún sâu?

Họ thể là cầm thú, nhưng cô là con ."

Hạ Lê đối diện với đôi mắt luôn chính trực, quang minh của Lục Định Viễn, sự châm chọc như nãy, chỉ khẽ một tiếng: "Được thôi, khi nào khiến Hoa Hạ trở thành một xã hội pháp trị thực sự, đất nước thanh bình, dân an cư lạc nghiệp, khi đó sẽ là một công dân tuân thủ pháp luật."

Nói , cô thèm để ý đến Lục Định Viễn nữa, rời thẳng.

Làm gì chuyện lấy nỗi đau nụ hôn, mà đáp bằng ca khúc? Cô thích tự ngược. Ở chỗ cô, chỉ gậy ông đập lưng ông, và lấy m.á.u đáp trả m.á.u mà thôi.

nếu thực sự một ngày Hoa Hạ thể bước thời kỳ pháp luật thanh minh, cô cũng sẵn lòng co ở nhà con cá muối...

Lục Định Viễn bóng lưng Hạ Lê rời , im lặng hồi lâu. Khi một chân Hạ Lê bước khỏi sân, dùng giọng lớn, trầm thấp, vô cùng trịnh trọng đáp một chữ: "Được."

Hạ Lê đầu , khẽ một tiếng, tự rời , chỉ để một câu: " chờ đấy."

 

Loading...