Cô y tá dặn dò xong về bệnh tình rời .
Lục Định Viễn Hạ Lê yếu ớt, trong lòng cũng cảm thấy chút quen.
Anh bên giường Hạ Lê, cau mày cô, cất tiếng hỏi: "Bác sĩ tiêm một mũi hạ sốt , tối nay nhất nên ở bệnh viện. Nếu hạ sốt thì tiếp tục theo dõi.
Cô cần mang theo thứ gì ? sẽ tìm một nữ đồng chí thu xếp đồ đạc mang tới cho cô ."
Hạ Lê nghĩ một lát: "Anh cứ sai mang đồ vệ sinh cá nhân và một bộ quần áo sạch đến cho là ."
Dù cảm, nhưng với thể chất của cô thì sẽ ở bệnh viện lâu . Nếu sợ lộ gian, cô thậm chí còn cần mang theo những thứ .
Lục Định Viễn gật đầu, hiếm hoi quan tâm hỏi thêm: "Cô còn cần thứ gì nữa ?"
Hạ Lê liếc , ánh mắt long lanh, vô cùng thành khẩn hỏi: "Tối nay tạm hoãn việc chạy phạt ? Đợi em xuất viện hãy chạy tiếp nha?"
Lục Định Viễn: ...
Đầu óc nhất định lừa đá , mới cảm thấy Hạ Lê là một cô gái yếu đuối cần quan tâm.
Anh cãi với bệnh, dứt khoát xoay bỏ , coi như là mắt thấy thì lòng phiền.
Hạ Lê thấy tức giận bỏ , liền gọi với theo bóng lưng đang khuất dần: "Anh lấy áo khoác!"
Lục Định Viễn trả lời cô, nhưng cũng lấy chiếc áo.
Khoảng cách từ đây đến đơn vị chỉ mất hơn mười phút lái xe, đoạn đường ngắn như mặc áo khoác quân đội cũng .
Gà Mái Leo Núi
Bệnh viện sưởi ấm kém, lát nữa vẫn mang thêm cho cô một chiếc chăn.
Hạ Lê đợi , lập tức dán mười mấy miếng sưởi ấm lên .
Nghĩ một lát, cô run rẩy bước xuống giường, vén chăn của Lý Khánh Nam lên, dán thêm vài miếng cho , đắp chăn mới về giường của . Cô cuộn tròn trong chăn và áo khoác quân đội thành một khối nhỏ, nhắm mắt ngủ.
Chẳng chuyện gì đời thể so sánh với ăn ngon và ngủ yên để phục hồi sức khỏe nhanh hơn. Cô nhanh chóng xuất viện để tránh chịu thêm cảnh khổ sở .
Hạ Lê ngủ một mạch đến chiều ngày hôm , ngay cả khi Lục Định Viễn mang quần áo và đồ ăn tới cô cũng .
Ngồi dậy, vươn vai một cái thật dài, cô lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, còn vẻ ốm yếu như nữa.
Lý Khánh Nam giường bên cạnh, mặt đỏ một cách bất thường, nghiêng đầu, giọng khàn khàn : "Cậu cuối cùng cũng tỉnh . Nếu cô y tá hạ sốt, tớ cứ tưởng ngủ đến c.h.ế.t luôn .
À , cái là dán cho tớ ? Ấm thật đấy, còn ? Tớ thấy lạnh."
Nói xong, chút ngạc nhiên: "Tớ thấy mang theo thứ gì mà? Sao đủ thứ thế ?"
Hết lựu đạn, đến cờ lê, và bây giờ là gói sưởi ấm nhỏ bé . Nhảy xuống nước lạnh ngâm lâu như mà chúng hề hỏng.
Hạ Lê định lén lút lấy miếng sưởi ấm từ gian : ...
Cô lặng lẽ nhét miếng sưởi ấm cầm tay gian, bạn trong mắt vẫn còn ánh lên sự ngây thơ "trong sáng một cách ngu xuẩn", cô chút ngại ngùng mà dối: "Lúc ngoài tớ sợ lạnh nên dùng giấy dầu bọc kỹ nhét trong . Tớ chỉ mang theo vài cái thôi, dùng hết .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-quan-quan-lanh-lung-bi-nu-tien-si-loi-hai-thu-phuc/chuong-583-dieu-nay-ro-rang-la-khong-hop-le-thuong.html.]
Đợi về đơn vị tớ sẽ lấy thêm cho ."
Lý Khánh Nam cảm thấy lời vấn đề gì.
Giấy dầu chẳng là chống nước ? Việc đồ vật bên trong nước sông hỏng là chuyện quá đỗi bình thường.
"Được."
Hạ Lê cử động các khớp tay chân, cảm nhận tình trạng cơ thể, cảm thấy bình phục, liền với Lý Khánh Nam đang đó: "Cậu cứ nghỉ ở đây . Lát nữa tớ bảo bác sĩ kiểm tra, thủ tục xuất viện là tớ về ngay."
Lý Khánh Nam mặt mày ủ rũ, trừng mắt Hạ Lê, dám tin: "Cậu khỏi ?"
Lý Khánh Nam kinh ngạc khả năng hồi phục của cô bạn . Rõ ràng cô còn ngã xuống sông nhiều hơn , mà giờ thể khỏe mạnh trở về đơn vị, còn đến sốt cũng hạ!
Điều rõ ràng là hợp lẽ thường!
Hạ Lê duỗi tay chân, cảm thấy còn vấn đề gì, gật đầu : "Chắc là ."
Lý Khánh Nam nghĩ, nếu cô bạn , chỉ còn ở đây thì nhàm chán quá.
Anh trưng vẻ mặt đau khổ, dùng giọng điệu "vì lợi ích của " nghiêm túc: "Hay là ở thêm vài ngày nữa ? Về tham gia huấn luyện, lạnh lắm!"
Anh vốn thích huấn luyện, nếu thể nghỉ thêm vài ngày thì càng .
trốn huấn luyện thì trốn huấn luyện, để ở một ở đây, ai chuyện cùng thì quá là nhàm chán .
Hạ Lê cũng là từ nhỏ quen với việc "chơi " và đùa dai, ý đồ của chứ?
Cô lập tức : "Tớ về lấy miếng sưởi ấm cho ."
Hệ thống sưởi ấm của bệnh viện , lạnh thấu xương là thật.
Lý Khánh Nam giữa việc rét run nhưng bầu bạn và việc cực kỳ ấm áp nhưng ngủ một trong phòng, lập tức chọn vế .
"Được, nhanh nhé!"
Hạ Lê: ...
Đây là đầu tiên cô , gặp một còn vô liêm sỉ hơn cả , quả thực tức ngực.
Chiếc áo khoác quân đội cỡ lớn ai sấy khô, gấp gọn gàng để ở cuối giường. Mặc còn mùi thơm của ấm sưởi lò.
Hạ Lê mặc quần áo chỉnh tề, đến văn phòng bác sĩ. Dưới ánh mắt kinh ngạc của các y tá và bác sĩ, cô xác nhận đủ điều kiện xuất viện.
Cô phòng bệnh dọn dẹp đồ đạc qua loa, chào tạm biệt Lý Khánh Nam, đeo chiếc ba lô quân dụng lên lưng, chẳng hề chút gánh nặng tâm lý nào mà bước xuống lầu.
Thế nhưng, bước ngoài thì cô đụng ngay Lục Định Viễn, đang cầm một túi đồ ăn, sải bước tới.
Hai bốn mắt , cả hai đều dừng .