Hạ Lê: "Không mời ?"
Hạ Kiến Quốc con gái , sắc mặt lập tức nghiêm nghị: "Người mang đồ đến cho nhà , lẽ nào chúng mời nổi một bữa cơm ?
Hơn nữa, cha đồng chí là em vợ của doanh trưởng nhì của các con, tuy cấp trực tiếp nhưng cũng là quen, mối quan hệ nên duy trì, thể mất mặt, khó coi."
Tuy ông cũng con gái lấy chồng sớm, nhưng giờ cũng ngoài hai mươi , nếu bọn họ lỡ dở, lẽ giờ con bé con lớn .
Nếu thể gặp một đáng tin cậy, nương tựa lẫn cũng tệ.
Hai vợ chồng già như họ, còn thể ở bên con gái bao lâu nữa?
Hạ Lê thầm nghĩ trong vô vọng, vị cấp trực tiếp mà ông đang , tẩn cho vài bận .
Nghe bố cô cứ lời qua tiếng , cứ nhất quyết đòi mời đến nhà ăn bữa cơm mắt, khóe miệng cô khỏi giật giật.
Chẳng từ bao giờ, cô cũng đến cái tuổi thúc giục chuyện hôn nhân đại sự.
Chậc!
Biết chuyện thể đổi, Hạ Lê cố giữ lấy cơ hội phản kháng cuối cùng. Cô chậm rãi đ.á.n.h răng rửa mặt, chậm rãi quần áo, chậm rãi bước cửa, cốt là để cho họ thấy rõ sự bằng lòng của cô.
Hạ Kiến Quốc và Lê Tú Lệ bộ dạng của con gái mà thấy buồn bực .
Hạ Kiến Quốc con gái chậm như rùa bò khỏi nhà mà nhức cả răng, than vãn đầy sốt ruột: “Nó mà cái gì thích là y như rằng cứ dính chặt xuống đất thế . Bao giờ nó mới chịu lớn đây?”
Nói , ông sang vợ, mặt nghiêm nghị, cau mày bảo: “Cái tính nó thế , gả chồng sớm ? Hay cứ giữ thêm vài năm nữa? Tự nó còn chẳng chăm sóc bản !”
Lê Tú Lệ: … Sáng sớm ông thế.
Sáng nay ông còn bảo thanh niên thấy tính nết t.ử tế, lẽ hợp với con gái , ít nhất thì con bé sẽ ai bắt nạt.
Giờ bày cái trò .
Bà cạn lời : “Thế thì trả củi cho , bữa trưa nay mời khách nữa nhé?”
Hạ Kiến Quốc đang chật vật, lòng cứ nhảy nhót giữa việc gả con gái và việc gả con gái : “…”
“Cũng là thể xem mặt .”
Lê Tú Lệ: …
Lê Tú Lệ bĩu môi, thèm để ý đến ông chồng đang luyến tiếc con gái nữa, ai việc nấy.
Hạ Lê vốn dĩ là một mù đường, và cô cũng tự nhận thức rõ ràng về vấn đề , bao giờ cố gắng màu mạnh miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-quan-quan-lanh-lung-bi-nu-tien-si-loi-hai-thu-phuc/chuong-635-ha-le-toi-qua-that-de-nuoi.html.]
Đã tìm đường, cô bèn cùng Thím Vương trong khu quân nhân đến Xí nghiệp Chế biến Thịt cho tiện.
Hai rôm rả, chẳng mấy chốc đến nơi.
Thời buổi , dù phiếu, tiền trong tay cũng chắc mua hàng. Muốn mua chút đồ ngon, một là đến sớm xếp hàng chen lấn, hai là dựa vận may, ba là quan hệ quen trong ban ngành.
Hôm nay Hạ Lê đến sớm nên cần dùng đến mấy cái lằng nhằng .
Vấn đề duy nhất là chỉ cô đến sớm, những khác cũng đến sớm, tất cả đều đang xếp hàng dài dằng dặc cổng Xí nghiệp Chế biến Thịt, chờ bán hàng.
Thím Vương phía thám thính một vòng , nhỏ với Hạ Lê: “Hôm nay họ mổ một con heo, nhưng chị còn miếng ngon nữa , thịt nạc. Thịt thăn bò ăn cũng chẳng béo bở gì. Chị vốn định mua một miếng mỡ gáy về rán mỡ để dành mà xem hôm nay đành chịu.
Em định mua gì?”
Hạ Lê thì chẳng hề lo món mua sẽ hết hàng. Cô thản nhiên ngay: “Sườn heo, giò heo.
Nếu còn xương ống thì mua cả xương ống nữa.”
Thím Vương Hạ Lê với ánh mắt đầy vẻ chê bai: “Mấy cái thứ gì ngon ? Chẳng tí mỡ nào!
Mà em chẳng bảo bố em mời khách đến ăn cơm ? Mua mấy thứ về sợ bố em mắng cho ?”
Những nhà khác mua những phần biên thể là do thiếu tiền, nhưng Thím Vương thừa , Tiểu Hạ bao giờ bạc đãi bản , bao giờ vì một, hai đồng mà khiến ăn uống vui vẻ.
Nếu cô cố tình phá đám, thì tài nghệ rượt con gái của bố Tiểu Hạ thì cả khu tập thể ai cũng rõ.
Hạ Lê vô tư nhún vai, chẳng hề bận tâm: “Bố em bảo em mua đồ ngon, em thấy mấy thứ là ngon .”
Mấy cái mỡ gáy, mỡ lá béo ngậy thì cô chịu.
Dầu ăn trong nhà cô dùng là dầu dừa, thứ mà bán hàng trăm đồng một chai, còn bây giờ thì đến ch.ó cũng thèm ăn.
Tính thì cô dễ nuôi thật đấy chứ!
Thím Vương thấy Hạ Lê quyết tâm mua đồ biên về đãi khách, mà thì chẳng khuyên can , đành thở dài thườn thượt.
Gà Mái Leo Núi
Chỉ mong hôm nay, bố Tiểu Hạ nể mặt khách khứa mà tha cho con gái một con đường sống.
Ôi thôi!
Hai cứ đó buôn chuyện, ước gì thể từ xa mà xẻ thịt heo, chọn miếng ưng ý nhất.
Và ngay cạnh đó, hai phụ nữ, một già một trẻ, tay xách chiếc làn chợ, đang tiến về phía Xí nghiệp Chế biến Thịt.