Người quản lý cũng là một mặt .
Thấy Hạ Lê thái độ thản nhiên, chút nao núng, ông cô gái lẽ thực sự kiến thức uyên thâm, chừng là thật sự hiểu về lĩnh vực .
Thời đại , mặc dù môi trường chung , nhưng bình thường vẫn tôn sùng giới tri thức.
Ông vội vàng hòa: “Có lẽ thực sự là do sơ suất bên chúng , xin , là chúng hiểu lầm cô.
Cô gái trẻ bỏng , là cứ xối nước , nếu thì nhanh chóng bệnh viện .
Nếu để vết thương kéo dài, sẽ !”
Nói , ông vội vàng hiệu cho khác đưa Trần Chân Chân đến phòng nước.
Dù trong lòng Trần Chân Chân vẫn còn ấm ức, nhưng vết bỏng ở chân quả thật đau, cô tiếp tục lỳ ở đây nữa mà theo đến phòng nước.
Người quản lý sang Hạ Lê: “Đồng chí theo cùng ?”
Hạ Lê: “Không cần, đưa ba cái gương .”
Nói , cô đưa tiền và phiếu cho quản lý, hề ý định dây dưa lo chuyện bao đồng nữa.
Người quản lý: …
Ông cảm giác rằng cô gái tay giúp đỡ, chỉ vì mua gương nhanh hơn mà thôi?
Hạ Lê mua xong gương, đồng hồ dẫn Hạ Đại Bảo rời ngay.
Khi Trần Chân Chân xối rửa chân xong , bóng dáng của “chị gái xinh giỏi giang” còn thấy nữa.
Trong lòng cô chút thất vọng, nhưng cô cũng hiểu lẽ chỉ là bụng giúp đỡ, chứ hề mong cầu hồi đáp.
Người quản lý thấy Trần Chân Chân , chút lo lắng hỏi: “Thật sự cần đến bệnh viện kiểm tra ?”
Anh nhân viên cùng cô gái nhỏ phòng nước rửa chân , cô gái bỏng nhẹ, đỏ hết một mảng lớn, e rằng qua một thời gian nữa thể sẽ lên bóng nước.
Trần Chân Chân chẳng thèm để ý đến sự quan tâm muộn màng của , cô trợn mắt thẳng mặt .
"Không cần bệnh viện, vấn đề lớn, để khỏi các dựa dẫm!"
Nói , cô đeo ba lô lên vai, hậm hực rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-quan-quan-lanh-lung-bi-nu-tien-si-loi-hai-thu-phuc/chuong-663-lai-mot-lan-trung-hop.html.]
Hạ Lê đưa Hạ Đại Bảo nữa lên chiếc xe buýt trở .
Đây là tuyến xe buýt chuyên dụng tới cảng, điểm xuất phát chính là tòa nhà Bách Hóa, và cũng giống như chuyến tàu Nam Đảo, mỗi ngày chỉ một chuyến và một chuyến về.
Thời gian đến, Hạ Lê và Hạ Đại Bảo giao tiền vé, đó lên xe chờ.
Vừa mới bước lên xe, cô thấy Cố Vân Dật ở hàng ghế phía .
Lần , Cố Vân Dật lờ hai như nữa, mà vẫy tay chỉ chỗ trống phía .
"Chỗ dành cho hai đang đấy."
Sợ Hạ Lê từ chối, bổ sung thêm một câu: "Chúng đều ở cùng một binh đoàn, dù bạn bè thì cũng là quen.
Chỉ là giữ chỗ thôi, cũng cần quá câu nệ."
Ánh mắt trong suốt, giọng điệu cũng khá thoải mái, còn cái bầu khí nhùng nhằng như .
Gà Mái Leo Núi
Hạ Lê đưa mắt quét qua những chỗ khác, quả thực còn hai chỗ sát nào nữa.
Chuyện vốn lớn, nếu cố tình từ chối quá mức sẽ khiến đều thấy khó xử.
"Đa tạ."
Hạ Lê lời cảm ơn, đó dẫn cháu trai hàng ghế ngay phía Cố Vân Dật.
Chiếc xe tiếp tục chờ hơn năm phút, Trần Chân Chân mua vé lên xe.
Vừa bước lên xe, ánh mắt cô dừng ở Hạ Lê đang ở hàng ghế thứ hai từ cuối lên, một tia mừng rỡ chợt lóe lên.
Cô nở một nụ rạng rỡ, cất tiếng: "Ê? Đồng chí cũng ở đây !?
Lúc nãy thật sự cảm ơn đồng chí! Nếu đồng chí, thực sự nữa!"
Nói xong, cô đeo ba lô, khập khiễng về phía .
Hạ Đại Bảo cái chân trông y như tàn tật của Trần Chân Chân, ánh mắt háo hức mà cô tiểu cô cô , y như kiểu " gần gũi với chị gái giỏi giang" , khóe miệng khỏi giật giật.
Cậu định nhường chỗ cho cô , nhưng nghĩ tiểu cô cô nhà lẽ chung với , nên đành nuốt lời trong.