THẬP NIÊN 60: QUAN QUÂN LẠNH LÙNG BỊ NỮ TIẾN SĨ LỢI HẠI THU PHỤC - Chương 716: Ai có được đứa con gái tốt như cô, thì đúng là mồ mả tổ tiên phải bốc khói xanh! ---
Cập nhật lúc: 2025-12-21 16:02:49
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Lê Lục Định Viễn trông gầy trông thấy, dù dáng vẫn cao lớn nhưng rõ ràng nhỏ hơn một chút, ngay cả ngũ quan cũng trở nên sâu sắc hơn, đôi mắt thoáng chốc trông vẻ to hơn.
Cô tếu táo hỏi: “Mấy ngày nay chạy ngoài lén lút giảm cân đấy ?”
Hiệu quả , nếu đặt ở đời , sẽ bao nhiêu cô gái gào thét mạng xin công thức?
Lục Định Viễn, bôn ba mấy ngày trời vì tên buôn ma túy c.h.ế.t và hai chữ “Tiêu Thành”: …
Biết ngay cái đồ nhóc con lời nào t.ử tế mà!
Lục Định Viễn ở cửa phòng Hạ Lê, thèm để ý đến lời trêu chọc cố ý gây sự của cô, hỏi: “Ngày mai chúng sẽ rời Kinh thành. Cô là mua chút quà lưu niệm ?
Có cần lái xe đưa cô ?”
Hạ Lê cũng nhớ việc mua đặc sản. Đã xe đưa đón, ai bộ cơ chứ?
Cô lập tức đồng ý: “Đi!”
Lục Định Viễn đương nhiên lái chiếc xe do tổ chức phân phối cho ông nội . Hai lên xe và thẳng đến Trung tâm thương mại Thủ đô.
Lục Định Viễn tiện tay lấy một xấp phiếu từ trong túi áo đưa cho Hạ Lê: “Đây là phiếu ngoại tệ, cô thể dùng nó mua hàng nhập khẩu tại Trung tâm thương mại Hữu Nghị.
Hàng hóa ở Nam Đảo đầy đủ, lát nữa cô cứ xem mua gì thì mua, nếu thiếu tiền thì cứ với .”
Anh lo Hạ Lê tiền.
Những thứ cô gái nhỏ nghiên cứu cùng với chiến công giúp cô kiếm ít tiền thưởng, nhưng ai mang hết tiền bạc bên khi ngoài cả.
Cô nhóc nay bao giờ để bản thiệt thòi, ngoài mua đồ cũng cần dè sẻn.
Hạ Lê từng rằng, mua hàng nhập khẩu thì phiếu ngoại tệ, nhưng đây là đầu tiên cô thấy thứ bằng xương bằng thịt.
Cô đưa tay nhận lấy, ngắm nghía kỹ lưỡng.
Một tấm phiếu nhỏ in màu, chất lượng hơn nhiều so với phiếu lương thực.
Nghe thứ đắt hàng, còn thể bán kiếm tiền.
Lục Định Viễn đưa cho cô cả một xấp, quả thực hào phóng.
Cô tiện tay trả : “Không cần . Chỉ mua đặc sản thôi, cần thiết mua hàng nước ngoài.”
Tuy Hạ Lê dưỡng già, nhưng bản cô trải qua tận thế nên hình thành thói quen, nếp sống vô cùng giản dị, giống như những thứ cô chế tạo .
Tiêu chí chính là: quan trọng, miễn là dễ dùng.
Lục Định Viễn cũng nhớ đến phong cách đơn giản đến thô kệch thường ngày của Hạ Lê, chìm một sự im lặng kỳ quặc ngắn ngủi.
Rõ ràng khi điều tra Hạ Lê đây, cô gái nhỏ là con gái cưng của lữ đoàn trưởng, dù là xa hoa lãng phí, nhưng cũng bao giờ tiếc tiền mua những thứ thích.
Đặc biệt trong khoản ăn diện, cô mua quần áo hề ít.
Lục Định Viễn cảm thấy xót xa trong lòng.
Quả nhiên nghịch cảnh khiến trưởng thành. Sự biến cố lớn trong gia đình khiến một cô gái vốn yếu đuối thể nhanh chóng trưởng thành thành một “đóa hoa bá vương” màng hưởng thụ.
Khoảng thời gian chắc chắn cô chịu ít khổ sở.
Anh giữ nguyên vẻ mặt, dùng giọng điệu như thường lệ trình bày: “Mua vài bộ quần áo . , kiểu dáng quần áo ở Trung tâm thương mại Hữu Nghị đều khá hợp thời.”
Hạ Lê Lục Định Viễn , liền bằng ánh mắt kỳ lạ.
“ ngày nào cũng ở trong quân đội, ngoài quân phục thì chỉ mặc đồ chiến đấu, mua quần áo thì mặc khi nào?”
Mấy cái váy đẽ thể tiện lợi bằng quân phục, thể thoải mái hoạt động ? Chỉ cần một cú đá ngang, cô cũng dám động tác quá mạnh.
Lẽ nào Lục Định Viễn kích thích quá lớn vì cái c.h.ế.t của tên buôn ma túy?
Sao cô cảm thấy Lục Định Viễn ngày càng cái "vị" của một cha thế nhỉ?
Trước đây, phong cách việc của luôn thẳng thắn, ngoài lúc khuyên cô tiến bộ , tuyệt đối sẽ hai lời nếu thể bằng một lời.
Giờ ngay cả chuyện mua quần áo cũng khuyên cô?
Để bảo vệ trạng thái tinh thần đang lung lay của cấp , Hạ Lê hỏi: “Hai chữ cuối cùng mà tên buôn ma túy , tìm manh mối ?”
Thấy Hạ Lê từ chối, Lục Định Viễn cũng khuyên nữa, cứ ngỡ Hạ Lê đang cố tình chuyển đề tài, liền trả lời một cách nghiêm túc: “Cho đến nay vẫn tìm .
Trong nước và các nước lân cận nơi nào tên là Tiêu Thành.
Vì “xiaocheng” là hai chữ nào, chúng tìm thấy nhiều trùng tên trong cơ quan quản lý hộ tịch, cần loại trừ từng một.
hiện tại hộ khẩu của Trung Quốc cũng thiện lắm, cũng thể đảm bảo nếu Tiêu Thành thật sự là tên , liệu đó là Trung Quốc . Chỉ thể dựa manh mối để tìm kiếm từ từ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-quan-quan-lanh-lung-bi-nu-tien-si-loi-hai-thu-phuc/chuong-716-ai-co-duoc-dua-con-gai-tot-nhu-co-thi-dung-la-mo-ma-to-tien-phai-boc-khoi-xanh.html.]
Hạ Lê hiểu, trắng là mò kim đáy biển.
Khả năng tìm thấy gần như bằng , phụ thuộc may mắn.
“Anh tìm đến gần hang ổ của bọn buôn ma túy để tìm thử ?
Giới thượng tầng Trung Quốc lưng tên buôn ma túy trực tiếp tay với , thậm chí còn sắp xếp một vụ tráo đổi giả để xoa dịu , chứng tỏ họ công khai trở mặt với tên buôn ma túy.
Rất thể tên buôn ma túy dùng những thứ đó để uy h.i.ế.p Trung Quốc cấu kết với .
Bọn chúng đến Trung Quốc, nhưng kịp hành động thì bắt hết.
thiên về khả năng, những thứ đó chúng để gần hang ổ khi rời , là một phương án dự phòng cho nhiệm vụ giải cứu ở Trung Quốc .
Dù bất kỳ vấn đề gì xảy , thể dùng nó để kiềm chế bên phía Trung Quốc, đó tìm cứu vớt.”
Chỉ là những đó chút xui xẻo, ngay lúc còn ở Nam Đảo cố gắng bắt cóc thì họ tiêu diệt hết, ngay cả cơ hội phát huy tác dụng cũng .
Lục Định Viễn cũng cảm thấy phân tích của Hạ Lê lý.
Anh khẽ gật đầu, : “Đã cho điều tra , nhưng khả năng lớn.
Thực , thiên về khả năng Tiêu Thành chỉ là một mật danh, thậm chí là một mật ngữ nào đó.
Nếu dựa việc những thứ đó tên buôn ma túy cất giấu, chỉ để một sự đảm bảo cho hành động ở Trung Quốc , thì chúng tuyệt đối giấu ở nơi mà những cấu kết với rõ.
Tiêu Thành cũng tuyệt đối thứ mà chỉ tra bề ngoài là thể tìm thấy .”
Hạ Lê:…
Hạ Lê đầu , Lục Định Viễn bằng ánh mắt đầy sự cảm thông.
Cô đưa tay vỗ vai , thương xót : “Cứ từ từ tìm , nhỡ giữa chừng gặp manh mối khác thì ?
Cũng thể những đó ch.ó cùng rứt giậu, tự nhảy .”
Manh mối mà tên buôn ma túy đưa còn chẳng bằng đưa, dù kết quả cuối cùng cũng là tìm , đưa hai chữ còn khiến khó chịu đến thắt lòng.
Cả hai đều hiểu rõ, thể ẩn mấy năm trời mà lộ bất kỳ sơ hở nào, tuyệt đối thể chuyện “chó cùng rứt giậu” thiếu tâm lý như .
Tuy nhiên, Lục Định Viễn vẫn chấp nhận lời an ủi hiếm của Hạ Lê, khẽ gật đầu: “Ừm.”
Lục Định Viễn với tư cách là chủ nhà, kiên nhẫn lái xe đưa Hạ Lê dạo khắp Thủ đô cả buổi chiều, mua nhiều đồ.
Sáng hôm , lên đường về Nam Đảo.
Vương Chính ủy hai gói đồ lớn Lục Định Viễn giúp Hạ Lê xách đặt cốp , vẻ mặt khỏi khó thành lời.
“Hai đứa hôm qua mua sắm kiểu gì mà lắm thế? Sao mua nhiều đồ như ?”
Ai chuyện thì sẽ nghĩ họ đến đây nhiệm vụ, mà nhiệm vụ còn thất bại. Ai thì cứ ngỡ hai sắp kết hôn, đang sắm sửa đồ đạc .
Trời ơi, tận hai gói lớn! Ngay cả sính lễ và của hồi môn của những gia đình bình thường bây giờ cũng nhiều đến thế!
Hạ Lê cách cốp xe xa, Lục Định Viễn giúp cô đặt đồ cốp, thản nhiên nhét một miếng sườn xào chua ngọt của Đạo Hương Thôn miệng, nhai rôm rốp như ăn vặt.
“Mua nhiều đặc sản mà. Anh mang về cho con gái ?
Khó khăn lắm mới ngoài một chuyến, mang gì về cẩn thận con bé nghĩ tận trách.”
Vương Chính ủy cô , liền liếc xéo cô một cái, vẻ mặt cực kỳ khinh thường: “Cô nghĩ con gái nhà nào cũng khó hầu hạ như cô chắc?
Con gái nhà là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ, giờ bao giờ bắt bẻ cả.”
Hạ Lê châm chọc cũng giận, cố ý chậm rãi : “Hồi nhỏ cũng là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ, bao giờ bắt bẻ cha .
Gà Mái Leo Núi
Sau cha đối xử với con gái tận tâm như , nên mới trở nên như thế đây.”
Chỉ cần Lão Hạ cho cô dựa dẫm mãi, cô sẽ an tâm dài cả ngày, gì nhiều thời gian rảnh rỗi ngày nào cũng chọc ông tức giận cơ chứ?
Gây chuyện thị phi cũng tốn năng lượng lắm chứ bộ!
Vương Chính ủy Hạ Lê chọc tức đến mức suýt sặc, lườm cô một cái thật mạnh.
“Cô đừng mà nguyền rủa con gái !”
Lục Định Viễn, cảm thấy Hạ Lê : …
Hạ Lê, bản cô:…
Thế nào? Học theo cô là ? Trong cái thời đại mà mức lương bình quân chỉ hai ba chục đồng , lương tháng của lên tới hàng ngàn!
Ngay cả lương bề mặt của lãnh đạo cấp cao nhà nước cũng chắc cao bằng cô! Ai đứa con gái như , thì đúng là mồ mả tổ tiên bốc khói xanh!