Thập Niên 60: Tiểu Thư Tư Sản Cuỗm Sạch Gia Tài, Chớp Nhoáng Cưới Thủ Trưởng - Chương 19: Anh Là Ai? Sao Lại Muốn Nói Chuyện Với Tôi?
Cập nhật lúc: 2025-12-15 16:18:07
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khoang của Thẩm Chiếu Nguyệt còn nào khác.
Người đàn ông quanh bốn phía, thấy ai chú ý đến đây, thế mà giường trống đối diện, mà lập tức phịch xuống chỗ của Thẩm Chiếu Nguyệt.
Giường đệm đột nhiên lún xuống, đùi đàn ông gần như dán chân cô, một luồng thở hỗn hợp mùi mồ hôi và t.h.u.ố.c lá rẻ tiền xộc thẳng mặt.
Thẩm Chiếu Nguyệt: “?”
Khoan , đại ca là ai ? Sao tự nhiên xuống thế? Chúng quen lắm !
Lòng Thẩm Chiếu Nguyệt căng thẳng, lập tức rụt về phía cửa sổ. Cô đang cúi đầu tìm giày, thầm mắng quá sơ suất: “Biết thế mang giày, giờ chạy cũng kịp.”
“Đồng chí nữ , cô là Thượng Hải ?” Người đàn ông ghé sát tai cô, hạ giọng giả vờ quen hỏi.
Hắn cao, chừng 35 tuổi, một khuôn mặt bình thường ném đám đông là tìm thấy, nhưng đôi mắt đảo tròn liên tục, thế nào cũng thấy đáng khinh.
Chẳng lẽ cô gặp loại biến thái xe điện quấy rối gì đó ?
“Anh là ai?” Thẩm Chiếu Nguyệt khẽ nhíu mày, cảnh giác dịch sang bên cạnh, lưng tựa sát cửa sổ toa xe. Cô đang suy nghĩ xem trong gian vật dụng gì thể dùng để tự vệ , “Tại chuyện với ?”
Cô cố tình nâng cao giọng lên vài phần, hy vọng thể thu hút sự chú ý của những hành khách khác.
Người đàn ông ‘hắc hắc’ , ánh mắt lóe lên: “ thấy cô vài phần quen mặt, cô là ở…”
Vừa , dịch về phía Thẩm Chiếu Nguyệt, khiến da đầu cô căng lên. Cái kiểu tiếp cận vụng về như thế , ngờ thời đại cũng dùng ?
“Anh nhận nhầm .” Thẩm Chiếu Nguyệt lạnh nhạt đáp một câu.
“Đồng chí, cô đừng căng thẳng, chúng hẳn là gặp .” Người đàn ông thấy thái độ của Thẩm Chiếu Nguyệt lạnh nhạt như , nhưng ý định rời . Thậm chí, tay còn giả vờ như vô tình cọ về phía cô, mu bàn tay thô ráp gần như chạm cánh tay cô.
“Cút ngay!” Thẩm Chiếu Nguyệt đột nhiên bật dậy, kịp xỏ giày, chân trần đạp lên sàn nhà lạnh lẽo. Giọng cô mang theo sự tức giận rõ ràng.
Nếu đàn ông còn dám hành động gì nữa, cô thà bại lộ gian, cũng cho nếm mùi lợi hại của bình xịt tự vệ đời !
“Ai?” Người đàn ông như thể cam lòng, nheo mắt cẩn thận đ.á.n.h giá cô vài , ngay đó bộ như bừng tỉnh: “Ôi chao, thật sự nhận nhầm … Ngại quá nha, thị lực lắm.”
Nói xong, giả vờ định bỏ , ánh mắt còn liếc túi áo cô một cái.
Còi báo động trong lòng Thẩm Chiếu Nguyệt lập tức vang lên. Khoang còn hành khách nào khác, hành khách ở khoang đối diện mới xuống xe ở ga . Cô là một cô gái trẻ trông dễ bắt nạt, đối phương thể dễ dàng bỏ cuộc như ?
Người đàn ông chắc chắn vấn đề!
Thẩm Chiếu Nguyệt nhíu mày, nhớ đến cái liếc mắt cuối cùng của đàn ông, lập tức sờ túi áo. Quả nhiên, cô sờ thấy một mảnh giấy gấp cực nhỏ, là do đàn ông mới nhét .
Thời buổi , vu oan hãm hại là chuyện đùa!
Cô ngờ là gã đàn ông đáng khinh, rõ ràng là mục đích khác.
“Ê, khoan , nhét cái cho gì?” Thẩm Chiếu Nguyệt móc một mảnh giấy gấp cực nhỏ từ trong túi áo, lạnh giọng chất vấn.
Vừa , cô kịp xỏ giày, bước về phía đàn ông, trả mảnh giấy đó cho . Cái thứ rõ lai lịch , dù chỉ là một mảnh giấy, vẫn là trả sớm càng an !
“……” Người đàn ông sắc mặt biến đổi, mồ hôi lạnh lập tức thấm trán. Hắn rõ ràng ngờ cô gái vẻ yếu ớt cảnh giác đến , lập tức bỏ chạy, động tác nhanh như một tên tội phạm huấn luyện.
“Ê!”
“Đứng !”
Thẩm Chiếu Nguyệt đang chuẩn lao , nhưng gần như cùng lúc đó, từ cửa toa xe phía cô đột nhiên vọt hai bóng mạnh mẽ, như tên rời cung đuổi theo đàn ông thấp bé .
Kèm theo một luồng gió mạnh, tóc Thẩm Chiếu Nguyệt bay lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-tieu-thu-tu-san-cuom-sach-gia-tai-chop-nhoang-cuoi-thu-truong/chuong-19-anh-la-ai-sao-lai-muon-noi-chuyen-voi-toi.html.]
Nhìn hai đàn ông đó đuổi theo, Thẩm Chiếu Nguyệt thở phào một . May mà tay tương trợ. Nếu chỉ dựa một cô đuổi theo, tên trơn tuột chừng thật sự thể trốn thoát.
Cộp cộp ——
Phía Thẩm Chiếu Nguyệt tiếng bước chân dừng , một bóng cao lớn lặng lẽ bên cạnh cô.
Cảm nhận bên cạnh, Thẩm Chiếu Nguyệt theo bản năng nghiêng đầu sang. Người đàn ông thẳng tắp như cây tùng, nghiêng, chiếc mũi cao thẳng đặc biệt bắt mắt. Bộ quân phục xanh lục tôn lên bờ vai rộng và đôi chân dài của , chỉ cần đó thôi mang theo khí chất thể bỏ qua.
“À, là .”
Đây chẳng là đàn ông đỡ cô lúc nãy ? Không ngờ thời điểm , cô gặp .
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ toa xe chiếu khuôn mặt góc cạnh của , phác họa một đường nét sắc sảo.
Anh lạnh lùng liếc đàn ông thấp bé đang chạy trốn, ngay đó ánh mắt dừng Thẩm Chiếu Nguyệt, ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng, mang theo vài phần ý vị dò xét.
“?” Thẩm Chiếu Nguyệt chằm chằm đến mức khó hiểu.
Người đàn ông hung dữ cái gì? Cô chọc gì đến …
Chẳng lẽ là vì lúc cô kịp lời cảm ơn với ? đó là do chạy quá nhanh mà?
“Cái , lúc nãy ở trong xe, cảm ơn đỡ một tay.” Thẩm Chiếu Nguyệt suy nghĩ một chút, liền thoải mái mở miệng lời cảm ơn với .
Giọng cô trong trẻo dễ , giống như một làn gió xuân lướt qua toa xe nặng nề. Khóe môi còn nở một nụ mỉm, tạo thành một lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Người đàn ông khựng , đôi mắt sắc bén lóe lên một tia kinh ngạc, dường như ngờ Thẩm Chiếu Nguyệt chủ động bắt chuyện.
sự lạnh lùng trong mắt hề giảm, ngược còn tăng thêm vài phần đề phòng, khí chất xung quanh cũng trở nên sắc lạnh hơn.
“?” Trong mắt Thẩm Chiếu Nguyệt hiện lên một tia mơ hồ, cô rõ ràng gì cả, đàn ông ngày càng hung dữ thế?
“Người đưa cho cô cái gì?” Người đàn ông đột nhiên mở miệng, giọng trầm thấp lạnh lùng, mỗi chữ đều như bọc băng vụn. Anh xuống cô từ cao, cái cảm giác áp bức đó khiến Thẩm Chiếu Nguyệt chợt cảm thấy như một phạm nhân đang thẩm vấn.
“À, mảnh giấy đó…” Thẩm Chiếu Nguyệt thầm mắng trong lòng, nhưng động tác tay chút chần chừ, lập tức đưa mảnh giấy nhàu nát đó qua: “Hắn đột nhiên chạy đến quen với , nhét cái túi , cũng là cái gì.”
Mảnh giấy lơ lửng giữa hai trong một khắc, ngón tay khớp xương rõ ràng của đàn ông mới chậm rãi nhận lấy. Đầu ngón tay vô tình cọ qua lòng bàn tay cô, lạnh như vẻ ngoài, ngược ấm áp.
đàn ông mở mảnh giấy lướt qua, sắc mặt càng lạnh hơn. Khớp ngón tay siết đến trắng bệch, gân xanh mu bàn tay cũng nổi hẳn lên.
“Cô yên đây đừng nhúc nhích.” Anh lạnh giọng lệnh, trong giọng mang theo sự uy nghiêm đáng tin cậy. Đôi mắt chim ưng đó sắc bén chằm chằm phía , cả căng thẳng như một cây cung giương hết cỡ.
“Hả?” Thẩm Chiếu Nguyệt sự đổi đột ngột của cho kinh ngạc.
Chỉ thấy hai đuổi theo đè đàn ông thấp bé xuống đất ở chỗ nối hai toa xe.
“Còn chạy?” Một trong họ lạnh giọng quát, đầu gối ghì chặt lưng thấp bé, “Nằm yên đó cho !”
“Bắt !” Mắt Thẩm Chiếu Nguyệt sáng lên, đầu về phía đàn ông bên cạnh, giọng mang theo vài phần vui vẻ: “Chúng qua đó chứ?”
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Tên hiểu nhét giấy bắt quả tang, tổng nên thể chứng minh cô vô tội chứ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô về phía đàn ông càng thêm thản nhiên.
“……” Người đàn ông rũ mắt liếc cô một cái, trong đôi mắt sắc bén đó lóe lên một tia phức tạp, môi mỏng mím , đang suy nghĩ gì.