Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 164: Thế nào cũng là bảo bối của mình

Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:55:00
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đợi đám trẻ khác lưu luyến rời khỏi nhà, An Họa thể chờ đợi thêm nữa, cô gọi cặp song sinh đến mặt để quan sát thật kỹ.

Đoàn Đoàn thì vẫn , tuy đến giờ vẫn chịu chuyện nhưng ánh mắt trong trẻo, lớn gì con bé cũng hiểu, hơn nữa tuổi còn nhỏ mà kiên nhẫn, đầu óc chắc chắn vấn đề gì.

Ngược là Viên Viên, thì nhanh nhẹn đấy nhưng hành động lúc nào cũng toát vẻ "ngơ ngơ".

"Mẹ ơi, chuyện gì ạ?" Tiểu Viên Viên ngửa cổ lên hỏi , tiếng rõ ràng.

Từ góc của An Họa cúi xuống, cái hình nhỏ bé của con bé giấu nhẹm cái đầu to, cả tròn ủng, trông chẳng khác nào hai viên kẹo hồ lô xiên với .

An Họa thấy dáng vẻ đáng yêu của con gái thì nhịn : "Không gì, chỉ hỏi xem tối nay hai đứa ăn gì thôi."

Mặc kệ con bé ngơ , mặc kệ lớn lên sẽ , dù cũng là tiểu khả ái từ trong bụng sinh , bất kể thế nào cũng đều là bảo bối của .

"Ăn thịt thịt!" Viên Viên vỗ tay: "Con ăn thật nhiều thịt thịt!"

An Họa đáp: "Được, chúng thật nhiều thịt thịt để ăn." Rồi cô sang Đoàn Đoàn: "Chị ăn gì nào?"

Đoàn Đoàn ngáp một cái, lắc đầu bệt xuống chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh, chống cằm ngoài sân. Tùy , con bé mệt , nghỉ ngơi một lát.

An Họa: "... Được , phiền con nữa."

Vương Thải Yến tới : "Thím ơi, trong nhà còn một dải thịt ba chỉ cỡ hai ngón tay, tối nay thịt kho tàu nhé?"

Viên Viên: "Tốt , ăn thịt kho tàu!"

An Họa mỉm lườm cái đồ tham ăn một cái, bảo Vương Thải Yến: "Thịt ít, nhưng giờ muộn quá cũng mua thêm thịt nữa, cứ cho thêm ít trứng hổ phách kho cùng ."

Vương Thải Yến ngơ ngác: "Trứng hổ phách là gì ạ?"

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

An Họa về phía bếp: "Để thím dạy cháu cách ."

Vương Thải Yến chút hoảng hốt: "Thím, cháu..."

An Họa xua tay ngắt lời cô: "Không là chuyện bình thường, thím dạy một , cháu sẽ tự thôi."

Vương Thải Yến điểm nào cũng , chỉ kỹ năng nấu nướng là hạn chế. Không cô nấu ăn dở, thực tế tay nghề của cô khá, những món đơn giản đều đậm đà, chỉ là cô nhiều món lạ. Bởi vì tài nguyên ở quê hạn, nhiều thứ cô từng ăn, từng thấy, thậm chí là từng qua bao giờ.

Món trứng hổ phách cũng đơn giản thôi, luộc chín trứng, khía vài đường mặt đem chiên qua dầu cho đến khi lớp vỏ ngoài nhăn như da hổ là . Vì là kho chung với thịt kho tàu nên cần nêm nếm gia vị riêng.

Vương Thải Yến xem mà thầm tặc lưỡi cảm thán trong lòng. Từ khi đến nhà Sư trưởng Tiêu, cô mới thực sự mở mang tầm mắt. Sao nấu ăn mà dùng dầu cứ như mất tiền mua thế ? Ngoài việc dùng dầu hào phóng, nhà ăn thịt cũng thường xuyên, gần như cách một ngày thịt, mà kể cả ngày ăn thịt thì bàn cũng sẽ trứng hoặc lòng heo, lòng bò các loại. Thêm đó là lương thực, bữa nào cũng là gạo trắng, bột mì tinh lương ăn no bụng.

Thế nào gọi là điều kiện ? Đây chính là điều kiện !

Theo Vương Thải Yến , ở đội sản xuất quê, nhà chú Vương Kim Thủy coi là sống khá giả , mà một tháng cũng chỉ dám ăn thịt một . Thế mà thịt, trứng, lương thực nhà Sư trưởng Tiêu nhiều cứ như cần dùng tiền mua .

Nếu An Họa Vương Thải Yến đang nghĩ gì, chắc cô phụ họa một câu: Thì đúng là tốn tiền mua thật mà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-164-the-nao-cung-la-bao-boi-cua-minh.html.]

Cô thường xuyên hợp tác xã cung tiêu và cửa hàng dịch vụ, thì vẻ mua đồ nhưng thực tế chi tiền nhiều đến thế. Vật tư sử dụng hàng ngày trong nhà ít nhất một nửa là cô tuồn từ trong gian .

Bây giờ trong nhà ngày càng đông , ngõ ngách đều thể xuất hiện bất cứ lúc nào, việc lấy đồ trực tiếp từ gian trở nên khó khăn hơn. Vì , nào cô cũng dùng hầm ngầm bình phong, thỉnh thoảng "mua" một ít vật tư bỏ hầm, trộn lẫn với đồ trong gian.

Khâu Thục Thận và Vương Thải Yến tuy thấy đồ trong hầm ăn mãi hết nhưng cũng chẳng mảy may nghi ngờ, chỉ nghĩ đơn giản là An Họa tranh thủ lúc họ để ý mà mua sắm thêm. Lương của Tiêu Chính cao, thu nhập của An Họa cũng ít, chẳng ai thấy mức sống của gia đình gì bất hợp lý cả.

An Họa dạy Vương Thải Yến nấu ăn dặn dò: "Khi nấu cơm đừng tiếc nguyên liệu, dù là dầu thịt, ăn hết thím cách kiếm thêm. Trẻ con trong nhà đông, dinh dưỡng theo kịp mới ."

Vương Thải Yến ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ thím, cháu ạ."

An Họa khá hài lòng với Vương Thải Yến, chăm chỉ, bổn phận, bảo gì nấy. Lúc mới đến, Thải Yến còn vài thói quen vệ sinh nhưng An Họa nhắc nhở là cô sửa ngay, còn dễ dạy bảo hơn Tiêu Chính nhiều. Có Vương Thải Yến, Khâu Thục Thận chỉ việc trông cháu, An Họa cũng lo lắng nhiều việc nhà. Nếu , An Họa thực sự hy vọng Thải Yến thể ở việc lâu dài.

"Thải Yến, nhà cháu mấy chị em?" An Họa bắt đầu tán gẫu.

Vương Thải Yến thành thật kể chuyện nhà , từ việc ruột mất khi cô mấy tuổi, đến chuyện kế sinh em trai khi nào, chi tiết vô cùng, chỉ là kể việc kế và bố ruột đối xử tệ với .

An Họa xong bất ngờ, qua giọng điệu của Thải Yến, cô đoán vài phần: cô bé lẽ mấy thiết với kế và em gái kế.

"Vậy cháu đến đây lâu như thế gửi thư về nhà ?" An Họa hỏi.

Sắc mặt Vương Thải Yến thoáng đổi: "Dạ , nhưng bố cháu gửi thư cho cháu..."

An Họa thấy biểu cảm của cô đúng lắm, quan tâm hỏi: "Sao thế? Ở nhà chuyện gì ?"

Vương Thải Yến do dự một lát kể bộ chuyện Vương Thải Phượng khi cô đến Vân Huyện, cuối cùng : "Bố cháu gửi thư bảo Thải Phượng mất tích ... Ông cứ khăng khăng là tại cháu hại Thải Phượng, nhưng cháu thực sự chuyện gì cả."

Nói đoạn, giọng Vương Thải Yến mang theo tiếng , sợ hãi tủi .

An Họa giật kinh ngạc: "Nói là em gái cháu mất tích đường đến Vân Huyện ? Không lẽ bọn buôn bắt cóc !"

Vương Thải Yến lắc đầu: "Cháu cũng , chuyện qua mấy tháng bố cháu mới gửi thư cho cháu..."

Một cô gái một khỏi cửa mất tích, khả năng cao là bắt cóc. Vương Thải Yến từng kể về chuyện buôn bán phụ nữ, bán cho mấy lão độc già vợ... Dù cô thích Vương Thải Phượng nhưng cũng mong cô như .

An Họa hỏi: "Bố cháu báo công an ?"

Vương Thải Yến lắc đầu: "Thư , cháu rõ ạ."

Trong thư bố Vương là lời mắng c.h.ử.i Thải Yến, đó là bắt cô về để phụ tìm . Vương Thải Yến định về, một là cô khả năng tìm , hai là cô linh cảm mạnh mẽ rằng nếu về thì khó mà ngoài nữa. Vì , cô chỉ định trong lòng cầu Bồ Tát phù hộ cho Thải Phượng sớm tìm thấy.

Ngay khi Vương Thải Yến gửi thư hồi âm lâu, Vương Kim Thủy thư báo cho cô : Vương Thải Phượng tìm thấy , dặn cô đừng về.

Vương Thải Phượng bắt cóc ở bến xe huyện lân cận. Cô thấy đói bụng, một bà cụ bên cạnh bảo mời quán cơm quốc doanh ăn một bữa, cô thế mà tin thật theo, kết quả bà cụ đó là kẻ buôn . Nghe thì vẻ nực trọng nhưng quá trình Thải Phượng bắt cóc đơn giản đúng như . May mắn là đường dây buôn đó công an triệt phá, nhóm phụ nữ trong đó Thải Phượng kịp bán giải cứu.

Vương Thải Yến xong thư thì thở phào nhẹ nhõm.

 

Loading...