Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 212: Không sao rồi
Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:56:45
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh cả nhà họ Bàng là một gã đàn ông đen nhẻm, gầy gò, mặt mũi trông vẻ thật thà chất phác, nhưng thực chất là kẻ tinh ranh nhất nhà họ Bàng.
Vừa thấy Bàng Tú Ni, gã dụi dụi mắt, nghẹn ngào : "Em gái hai, em gầy nhiều thế ... Em cũng chẳng chịu về nhà đẻ thăm một chuyến, trong nhà cứ tưởng em đang sống lắm cơ."
Bàng Tú Ni chẳng hề cảm động bộ dạng quan tâm em gái , cô bình thản : "Đa tạ cả nhớ đến , quả thực sống , các cần bận tâm."
"Nói bậy! Chuyện của chú em ở nhà bọn đều cả , chú tham ô tiền của nhà nước, bắt , còn t.ử hình nữa, thế mà gọi là hả?"
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Bàng Tú Ni sa sầm mặt : "Ai bậy bạ thế? Kẻ nào dám trù ẻo chồng , sẽ để yên cho kẻ đó !"
Anh cả nhà họ Bàng sốt sắng khuyên nhủ: "Em gái hai, em đừng cậy mạnh nữa. Hôm nay đến là với em, việc gì thì đừng một gánh vác, em còn cha , còn bao nhiêu chị em đây, cho dù em ly hôn thì bọn cũng bỏ mặc em ."
Bàng Tú Ni lạnh lùng khẩy, đầy vẻ thể tin nổi: "Hóa đến là để khuyên ly hôn."
Anh cả nhà họ Bàng vội vàng : "Sao gọi là khuyên ly hôn chứ, cái An Trạch bại danh liệt , chẳng lẽ em còn c.h.ế.t chùm với chú ? Em còn trẻ thế , điều kiện , lo gì tìm khác."
Bàng Tú Ni chằm chằm gã cả, lên tiếng.
Gã cả tưởng cô d.a.o động, bồi thêm: "Cha bảo , em là một cô gái tân gả cho An Trạch bấy lâu nay, cũng thể gả . Nhân lúc An Trạch còn định tội, mau thu dọn đồ đạc trong nhà , cái gì mang thì mang hết ..."
Bàng Tú Ni: "Nếu , trong bụng đang m.a.n.g t.h.a.i thì ?"
Gã cả sững , bụng Bàng Tú Ni: "Chắc là tháng lớn chứ gì? Thế thì , một thang t.h.u.ố.c là xong ngay mà, đến lúc đó gả chồng như thường."
Bàng Tú Ni vốn tưởng sớm chai sạn với nhà đẻ, nhưng khoảnh khắc lòng cô vẫn khỏi lạnh buốt.
"Cút."
Sắc mặt cả nhà họ Bàng cho lắm: "Em gái hai, em xem em kìa, dù gì cũng là trai em, thể đối xử với ruột như thế."
Bàng Tú Ni đột ngột bộc phát, xách chiếc ghế lên đập thẳng gã cả.
"Mau cút ngay cho ! Nhìn thấy bộ mặt của là thấy buồn nôn, cứ treo miệng cái mác vì cho , thực chất là tính toán cả! Chồng còn , các tính kế lôi về cái hố lửa nhà họ Bàng đó để róc xương hút tủy nữa, mơ !"
Gã cả chú ý, Bàng Tú Ni đập trúng, cuối cùng cũng thẹn quá hóa giận.
"Mày đừng điều! Bọn tao chẳng trông chờ mày cuộc sống ? Mày cái đàn ông mày tìm xem, vẻ ngoài hào nhoáng thực chất là quân tham ô, mày còn bướng bỉnh đòi theo nó, mày cha đau lòng thấu xương đấy."
" phì ! Các là cam tâm vì nhận tiền sính lễ của An Trạch, nên mới ly hôn để gả cho các chọn chứ gì! Hôm nay thẳng cho các , đời đừng hòng xơ múi một xu lộc lá nào từ chỗ , dẹp cái ý định đó !"
Hồi mới kết hôn, An Trạch đề nghị bàn chuyện cưới hỏi với nhà họ Bàng nhưng Bàng Tú Ni từ chối. Cô thẳng luôn là quan hệ với nhà đẻ , cũng qua nhiều, An Trạch cần đưa sính lễ cho nhà cô, chỉ cần sắm sửa đồ đạc cho cô là , vì cô cũng chẳng mang của hồi môn gì từ nhà đẻ sang.
An Trạch theo, nhưng ngày cưới nhà họ Bàng vẫn kéo đến đại náo một trận, bảo An Trạch dụ dỗ con gái nhà họ, đòi kiện An Trạch tội lưu manh. Kết quả đám cưới phá đến mức khó coi, nhưng nhà họ Bàng cũng chẳng xơ múi gì, vì Bàng Tú Ni đòi kiện ngược cha tội bán con gái, cản trở tự do hôn nhân, còn mời cả Hội phụ nữ đến.
Nhà họ Bàng nổi trận lôi đình, tuyên bố Bàng Tú Ni là con gái gả như nước đổ , còn quan hệ gì với nhà họ Bàng nữa, nếu nhà chồng bắt nạt cũng đừng về nhà đẻ lóc. Họ tưởng sẽ dọa cô, ai ngờ Bàng Tú Ni cầu còn , từ đó quan hệ đóng băng luôn.
Giờ họ mò đến là vì thấy Bàng Tú Ni thể đem bán lấy tiền nữa.
Nghĩ đến đây, Bàng Tú Ni cầm chổi bắt đầu đuổi : "Sau đừng đến tìm nữa, dù cũng là nước đổ . Lễ tết cân cho cha hai cân đường đỏ, mua hai cân rượu trắng coi như tròn chữ hiếu, đợi đến khi họ c.h.ế.t , và nhà họ Bàng sẽ tuyệt giao !"
Hàng xóm vây quanh xem náo nhiệt ngày càng đông, cả nhà họ Bàng thấy Bàng Tú Ni sắt đá lời thì cũng hết cách, hậm hực thở dài một tiếng bỏ .
Bàng Tú Ni nhà, thấy An Điềm Điềm từ phòng trong bước . Cô gượng một cái: "Dì con sợ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-212-khong-sao-roi.html.]
An Điềm Điềm lặng lẽ lắc đầu. Một lúc , con bé nhỏ giọng : "Ba cháu sẽ , dì đừng ly hôn với ba nhé."
Bàng Tú Ni: "Con bé ngốc, dì thế ."
An Điềm Điềm cũng Bàng Tú Ni sẽ , nhưng con bé vẫn nhịn mà xác nhận nữa. Bởi vì cảnh tượng đối với con bé thật sự quá quen thuộc. Ngày xưa, ruột của con bé cũng từng bà ngoại khuyên bảo như ...
________________________________________
Sống trong cảnh thấp thỏm lo âu suốt nửa tháng, việc thẩm tra vụ án cuối cùng cũng kết thúc, An Trạch trong sạch.
Ngày trở về nhà, An Trạch râu ria lởm chởm, mắt vằn tia máu. Anh ôm chầm lấy Bàng Tú Ni, tựa cằm vai cô cọ cọ, thở dài một tiếng đầy nhẹ nhõm.
Lòng Bàng Tú Ni cuối cùng cũng trút bỏ gánh nặng, cô ôm chồng . Hai im lặng gì, nhưng bầu khí ấm áp bao trùm xung quanh. An Điềm Điềm bên cạnh với vẻ mặt tràn đầy niềm vui, tiến lên phiền.
"Rốt cuộc là chuyện thế nào? Lô thiết đó thực sự ăn tiền hoa hồng ?" Bàng Tú Ni hỏi.
An Trạch thở dài: "Ừm."
"Là ai?"
"Lúc đó đoàn chúng sáu , dẫn đầu là Phó giám đốc Lâm phụ trách công tác chính trị... chính là ông ."
Bàng Tú Ni ngạc nhiên: "Tiếng tăm của ông lắm mà, ai cũng bảo ông quang minh lạc, bao giờ tư lợi... là ông ?"
An Trạch: "Hơn nữa, tiền hoa hồng ông ăn cũng lớn như chúng tưởng tượng, chỉ là một chiếc đồng hồ Omega... món quà sinh nhật tặng cho tình nhân của ông thôi."
Bàng Tú Ni nhất thời cạn lời.
An Trạch khó hiểu: "Ông trông giống kẻ ngu ngốc, vì một chiếc đồng hồ mà mạo hiểm lớn như thế để bán lợi ích quốc gia chứ?"
Bàng Tú Ni : "Phó giám đốc Lâm xuất bần hàn, từng thấy sự đời bao nhiêu, những thứ thấy bình thường thì khi trong mắt ông là bảo bối đấy. Hơn nữa, chắc ông nghĩ đó là mạo hiểm lớn, chắc chắn ông nghĩ các khó khăn lắm mới nước ngoài một , giao dịch của ông với nước ngoài dễ phát hiện như ?"
An Trạch gật đầu: "Cũng lý... Lần coi như ông tự tự chịu, phán t.ử hình ."
Bàng Tú Ni: "Ông đáng đời, chỉ tội nghiệp vợ con ông thôi."
Nghe cuộc sống của Phó giám đốc Lâm giản dị, con cái còn mặc quần áo vá... Trước đây bảo tác phong sinh hoạt của ông , giờ mới là giả vờ cả, để vợ con chịu khổ để xây dựng hình tượng cho , còn tiền thì đem nuôi nhân tình bên ngoài hết.
"Không nhắc đến ông nữa..." An Trạch dời sự chú ý sang con gái, vẫy vẫy tay bảo con bé gần. "Có sợ ?"
An Điềm Điềm lắc đầu: "Không sợ ạ!" Ngừng một chút bổ sung: "Vì dì Bàng ở đây."
An Trạch về phía Bàng Tú Ni: "Thời gian qua, vất vả cho em ."
Bàng Tú Ni : "Có gì mà vất vả , em là sẽ mà." Nói thì , nhưng ai cũng thấy rõ vẻ tiều tụy của cô.
An Trạch gì thêm, chuyển chủ đề: "Lát nữa xuống bếp, hai con ăn gì?"
Bàng Tú Ni: "Anh nấu cơm , để em cho."
An Trạch , cứ lẽo đẽo theo Bàng Tú Ni, hai phân công hợp tác, tình cảm thắm thiết. An Điềm Điềm ở đằng xa , thầm trộm.