Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 234: "Thật muốn nhấm nháp một ngụm"
Cập nhật lúc: 2025-12-18 17:12:48
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện nhà Khương Đại Hải ầm ĩ khá lâu, đến lúc vợ về quê thì An Họa dẫn Tống Dực tiêm mũi vắc-xin phòng dại thứ tư .
Tại bệnh viện tình cờ gặp Tống Sở Hồng, cô mới Tống Dực ch.ó cắn. Cô áy náy với Tống Dực: "Cô nhiều ngày qua thăm cháu, cháu ch.ó cắn."
Tống Dực thấu hiểu : "Không cô Hồng, cháu cô bận mà."
Thực tế, từ khi An Họa bắt đầu giúp đỡ Tống Dực, sự quan tâm của Tống Sở Hồng dành cho bé ngày càng ít . Trước đây cô còn nhịn ăn nhịn mặc gửi cho chút lương thực, nay thấy An Họa giúp đỡ, thiếu thốn gì nên cô cũng quản nữa. Cuộc sống của Tống Sở Hồng vốn chẳng dễ dàng, đây cũng là lẽ thường tình, Tống Dực hiểu rõ đạo lý . Hơn nữa, Tống Sở Hồng từng giúp trong lúc gian nan nhất, ân tình lập, Tống Dực sẽ bao giờ quên.
" ..." Tống Sở Hồng ngập ngừng, thoáng qua An Họa.
An Họa tưởng cô chuyện riêng với Tống Dực tiện cho ngoài , liền bảo: "Vậy nhé. Tống Dực, lát nữa cháu tự về nhà, nhớ ngày mai khi tan học cùng Đông Đông qua nhà cô ăn cơm."
Tống Dực lời, đưa mắt An Họa xa mới sang Tống Sở Hồng: "Thật chuyện gì mà thể để cô An ạ."
Tống Sở Hồng : "Không cho cô , mà là cô sợ cô xong sẽ ủng hộ cháu lên tỉnh."
Tống Dực hỏi: "Cô Hồng, rốt cuộc là chuyện gì ạ?"
Tống Sở Hồng: "Cháu còn nhớ chú Nghiêm của cháu ?"
Tống Dực cúi đầu: "Cháu nhớ."
Nghiêm Hoằng Nghị là bạn của cha Tống. Hồi nhà họ Tống mới gặp nạn, cha Tống từng cầu xin Nghiêm Hoằng Nghị ở tỉnh giúp đỡ. Ông yêu cầu gì cao xa, chỉ mong Nghiêm Hoằng Nghị nể tình thế giao hai nhà mà đón Tống Dực . Nhà họ Nghiêm đây cũng là hương , nhưng gia đạo sa sút từ lâu, đến đời Nghiêm Hoằng Nghị ngay cả tiền học cũng vay mượn. Nhà họ Tống vì nhớ tình cũ nên tài trợ cho Nghiêm Hoằng Nghị ăn học. Sau Nghiêm Hoằng Nghị ngoài tham gia cách mạng, nhà họ Tống còn giúp chăm sóc mù lòa của , lo liệu hậu sự chu tất cho bà cụ.
Thế nhưng, khi cha Tống cầu đến Nghiêm Hoằng Nghị, chẳng hề hồi âm lấy một chữ. Ban đầu cha Tống tưởng nhận thư, hoặc cũng gặp nạn? Sau mới đều , Nghiêm Hoằng Nghị đơn giản là giúp. Được , thời thế cũng thể thấu hiểu, nhưng cha Tống chung quy vẫn cảm thấy đau lòng. Dù từ chối thì ít nhất cũng nên thư lấy một cái cớ chứ?
Tâm thái của cha Tống trực tiếp ảnh hưởng đến Tống Dực. Cậu hận Nghiêm Hoằng Nghị, nhưng cũng thể xem là một bậc tiền bối thiết nữa.
"Chú Nghiêm của cháu gửi thư cho cô, đón cháu lên tỉnh, nhận cháu con nuôi."
"Cháu ."
Tống Sở Hồng thở dài: "Cô cũng ủng hộ cháu . Cô tâm thái gì mà lúc nhận nuôi cháu, nhưng cô luôn cảm thấy bạc tình. Vạn nhất một ngày cảm thấy cháu gây ảnh hưởng đến , chắc chắn sẽ ngần ngại mà vứt bỏ cháu."
Tống Dực: "Chú tình hình hiện tại của cháu ?"
Tống Sở Hồng gật đầu: "Biết chứ, bao gồm cả việc bố cháu qua đời và việc cháu tài trợ tiếp tục học... Những chuyện đều . Anh còn cháu lên tỉnh thể học ở trường hơn, con gái bằng tuổi cháu, hai đứa thể cùng học."
Tống Dực trầm ngâm. Nghiêm Hoằng Nghị đây mỗi năm đều ghé Vân huyện mấy chuyến, nào cũng đến nhà họ Tống, và cha Tống hầu như chuyện gì cũng với , cha Tống từng coi là tri kỷ.
"Cô chỉ sợ đồng chí An Họa tin sẽ ủng hộ cháu lên tỉnh. Dù Nghiêm Hoằng Nghị cũng chính thức nhận nuôi cháu, cô rõ nội tình, lẽ sẽ thấy như cho tương lai của cháu hơn."
Tống Dực: "Cháu kiên quyết đến nhà họ Nghiêm. Hơn nữa, kể cả cô An chuyện cũng sẽ đưa ý kiến gì , cô chắc chắn sẽ tôn trọng lựa chọn của cháu."
Tống Sở Hồng khẽ : "Vậy là cô lo xa ."
Quan sát kỹ Tống Dực, Tống Sở Hồng thấy an lòng. Tống Dực từ bao giờ cao gần đến vai cô , quần áo đều vặn, một mảnh vá nào. Đứng ở đó, dáng hình nhỏ bé hiên ngang như cây tùng cây bách. Bất kỳ ai cũng sẽ nghĩ Tống Dực là một đứa trẻ mồ côi cha . Tống Sở Hồng cho rằng, Tống Dực cứ duy trì cuộc sống hiện tại, bình an trưởng thành, chính là điều nhất .
________________________________________
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-234-that-muon-nham-nhap-mot-ngum.html.]
Bước chân của thời gian băng qua mùa hè oi ả mùa thu se lạnh, lăn qua những ngày đông giá rét tháng Chạp, nhanh chóng bước sang năm 1972.
Đầu năm 1972, một tin tức chấn động chiếm trọn trang nhất các mặt báo: Nixon sang thăm Trung Quốc. Tiếp đó, Thông cáo chung Thượng Hải công bố, tuyên bố bình thường hóa quan hệ Trung - Mỹ.
Tiêu Chính đó, từng chữ một nghiêm túc. An Họa trêu : "Có cần em lấy kính lúp của bố cho ?"
Tiêu Chính lắc đầu, hồi lâu mới đặt tờ báo xuống. An Họa hỏi: "Sao thế ? Nhìn bộ dạng của là tán thành ?"
Tiêu Chính vẫn lắc đầu: "Thế giới ngày nay, cả phương Bắc sớm đổi bản tính, lũ đàn em chân mỗi đứa một tâm địa bất an. Có thể hòa hoãn quan hệ với 'Đại bàng đầu trắng' bên đại dương là chuyện ."
Tiêu Chính quá coi trọng hình thái ý thức, giờ luôn cân nhắc vấn đề từ chiến lược địa chính trị và lợi ích bản .
"Chuyện cũng nghĩa là tương lai sẽ chuyển trọng tâm sang phát triển kinh tế ?"
Tiêu Chính thắc mắc hỏi : "Chẳng chúng vẫn luôn chú trọng xây dựng kinh tế ? Từ khi lập quốc đến nay xây dựng bao nhiêu nhà máy ."
An Họa thực đến phát triển kinh tế tư nhân. đây là xu thế lịch sử, cô sớm muộn gì cũng tới, nên cũng cần tranh luận với Tiêu Chính lúc .
Tiêu Chính : "Tuy nhiên tương lai chắc chắn chúng sẽ mở cửa với thế giới phương Tây, còn thể ăn với Mỹ nữa đấy."
An Họa: "... Sao ?"
Tiêu Chính : "Cái gì mà ? Chuyện rõ ràng mà. Hiện tại chúng mở cửa là , mà là do kẻ phong tỏa chúng . Mỹ sang thăm nghĩa là mở một lỗ hổng ..."
An Họa khâm phục Tiêu Chính: "Cứ tưởng chỉ đ.á.n.h trận thôi chứ, ngờ còn hiểu cả chính trị kinh tế cơ đấy."
Tiêu Chính ưỡn ngực, tự tin hừ một tiếng: "Anh dù cũng là cán bộ cấp Sư đoàn, lẽ nào chẳng hiểu gì?"
An Họa: "Đâu cán bộ nào cũng thông minh như . Những tầm chiến lược lớn chỉ là ít thôi. Chẳng xa, Mỹ sang thăm, em còn thấy quanh đây bao nhiêu đang c.h.ử.i bới đấy thôi."
Tiêu Chính tươi như hoa: "Khen thêm mấy câu nữa ."
"Lão Tiêu nhà em minh thần võ, tài tư nhạy bén, độc cụ tuệ nhãn, học phú ngũ xa, quan trọng nhất là còn trai phong độ như thế nữa! là Gia Cát tái thế, Phan An đương đại mà!"
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
"Phan An là ai?"
"Một mỹ nam t.ử nổi tiếng thời cổ đại."
Tiêu Chính sướng rơn cả , vợ bằng ánh mắt tràn đầy tình tứ. An Họa cảm thấy ánh mắt như đang phát tia điện, cả gian trở nên lãng mạn và ám vô cùng.
Chỉ điều, ai đó nhanh chóng dùng một câu phá hỏng bầu khí lãng mạn .
"Cái miệng nhỏ thật ngọt, thật nhấm nháp một ngụm quá !"
... Thôi xong, lập tức trở nên "suồng sã" ngay .