Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 253: Cậu nghĩ, cậu đã biết Nghiêm Hoằng Nghị đến vì điều gì
Cập nhật lúc: 2025-12-18 17:13:07
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghiêm Hoằng Nghị Tống Dực, nén xuống sự bực bội trong lòng, kiên nhẫn :
"Không , các cháu còn nhỏ, giờ bàn đến chuyện đó... Nếu cháu cùng chú lên tỉnh thì chú cũng miễn cưỡng. để đảm bảo cuộc sống cho cháu, mỗi tháng chú sẽ gửi cho cháu mười lăm đồng."
Thần sắc Nghiêm Hoằng Nghị ôn hòa, thái độ chân thành, thứ đều đặt cảm nhận của Tống Dực lên hàng đầu. Tống Dực thoáng chốc bắt đầu hoài nghi phán đoán của chính : Liệu trách lầm Nghiêm Hoằng Nghị ? Ông thực sự là một bậc tiền bối hiền từ, là một lương tâm?
Tuy nhiên, bất kể Nghiêm Hoằng Nghị là kẻ , Tống Dực đều quan tâm. Dù cũng chẳng thể nào xem Nghiêm Hoằng Nghị như một trưởng thành thiết, càng thể nảy sinh lòng tin.
"Chú Nghiêm, chú cần gửi tiền cho cháu , cháu cần."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Nghiêm Hoằng Nghị tưởng thái độ của Tống Dực dịu , liền hiền hậu: "Cháu cần chẳng lẽ chú rõ? Đừng ngại, chú là bạn chí cốt của cha cháu, chú coi cháu như con trai ruột của ."
Tống Dực vẫn lắc đầu.
Nghiêm Hoằng Nghị cuối cùng thở dài bất lực: "Cái thằng bé đúng là bướng bỉnh... Được , nhưng nếu cháu khó khăn gì, nhất định thư cho chú."
Tống Dực gật đầu, nhưng để tâm.
"Vậy chú về tỉnh đây. Trước khi , chú dạo quanh Vân Huyện một chút, dù chú cũng nhiều năm . Tống Dực, cháu dạo với chú một lát nhé, ?"
Tống Dực khựng một chút đồng ý.
Nghiêm Hoằng Nghị cũng là Vân Huyện, nhưng từ khi còn trẻ ông ngoài bôn ba, giải phóng cũng chỉ về thăm nhà nhiều nhất mỗi năm một . Sau khi nhà họ Tống gặp chuyện, ông bao giờ nữa.
Bất kể đến , Nghiêm Hoằng Nghị cũng đều cảm thán một hồi.
"Phía là tiệm cơm quốc doanh, giải phóng chính là tửu lầu lớn nhất vùng , nhà cháu còn cổ phần ở trong đó đấy. Sau thực hiện công tư hợp doanh, cha cháu chủ động hiến tặng bộ cổ phần cho nhà nước."
"Con phố ngày xưa chuyên bán đồ tang lễ, nhà chú ở ngay đây. Vì cha chú thời trẻ phá sạch gia sản, chỉ còn mỗi một tiệm quan tài nên đành kinh doanh nó. Tiếc là ông mất sớm, chú đến lòa cả hai mắt, buôn bán... May nhờ bác Tống, tức là ông nội cháu, nỡ nhà chú c.h.ế.t đói nên tìm giúp quản lý cửa tiệm, con chú chỉ việc thu tiền, tuy nhiều nhưng cũng đủ sống. Sau chú ngoài bôn ba, để một ở nhà. Lúc bà lâm bệnh, chính cha cháu giúp mời thầy thuốc, ngay cả việc lo hậu sự liệm xác, cũng đều là cha cháu lo liệu..."
Nghiêm Hoằng Nghị , mắt đỏ lên, dường như muôn vàn cảm khái.
"Tống Dực, nhà họ Nghiêm và nhà họ Tống là thế giao, nhà họ Tống cũng là đại ân nhân của nhà họ Nghiêm, chú luôn ghi nhớ điều đó. Những năm cha cháu thực từng tìm chú, hy vọng chú đón cháu lên tỉnh, nhưng tình hình lúc đó thực sự quá hỗn loạn. Chú ở vị trí đó, bao nhiêu đôi mắt soi mói, chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng thể khiến cả gia đình chú rơi cảnh vạn kiếp bất phục, chú..."
Nghiêm Hoằng Nghị nghẹn ngào.
"Chú thừa nhận lúc đó chú tư tâm, chú sợ liên lụy đến vợ con... Đời chú thấy nhất chính là cha cháu. Chú thường xuyên mơ thấy ông , mơ thấy ông chỉ trích chú tại quên ơn phụ nghĩa. Nội tâm chú giày vò khôn nguôi, cho nên dù hiện tại xã hội vẫn còn loạn, chú cũng nhận nuôi cháu bằng ."
Một phen lời , trực diện m.ổ x.ẻ sự hèn nhát trong lòng , bày tỏ sự hối hận, quả thực là tình chân ý thiết. Nói xong, Nghiêm Hoằng Nghị liền về phía Tống Dực.
Tống Dực thản nhiên hỏi: "Sao thế ạ?"
Nghiêm Hoằng Nghị: ?
Sao chẳng chút phản ứng nào thế !
Dù là tích cực tiêu cực, ông nhiều như , Tống Dực cũng nên cho chút phản hồi chứ? Nếu ông Tống Dực đang nghĩ gì? Làm dẫn dắt suy nghĩ của thằng bé?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-253-cau-nghi-cau-da-biet-nghiem-hoang-nghi-den-vi-dieu-gi.html.]
Tống Dực thực sự chẳng ý nghĩ gì cả. Nghe Nghiêm Hoằng Nghị mấy chuyện , cứ như đang câu chuyện của một liên quan .
Thực chỉ với Nghiêm Hoằng Nghị, mà với tất cả – ngoại trừ gia đình dì An và cô Hồng – nội tâm Tống Dực giống như một vùng hoang mạc mọc nổi một ngọn cỏ, chẳng nảy sinh bất kỳ cảm xúc nào, mặc cho khác dè bỉu mỉa mai tiếp cận lấy lòng.
"Không gì, chú Nghiêm chỉ là, cháu thể trách chú, nhưng đừng từ chối sự giúp đỡ của chú."
Tống Dực rũ mắt xuống, che giấu sự thiếu kiên nhẫn. Phiền thật. Nếu Nghiêm Hoằng Nghị còn mục đích gì khác, chẳng thèm cùng để tiếp chuyện giả lả thế .
Hai bước đích đến, Nghiêm Hoằng Nghị bỗng chỉ tay về phía : "Cái công viên chính là vườn của nhà họ Tống ngày xưa. Hồi nhỏ chú và cha cháu còn chơi trốn tìm trong núi giả ở đó đấy. Những tảng đá Thái Hồ đắp núi giả đều chở từ miền Nam , ở thời đó là tốn một khoản tiền khổng lồ."
Giọng điệu Nghiêm Hoằng Nghị đầy cảm thán, như đang hồi tưởng về sự giàu tột bậc của nhà họ Tống năm xưa. Tai Tống Dực khẽ cử động, cuối cùng cũng tập trung tinh thần .
"Lúc cháu sinh , khu vườn đó trở thành Công viên Nhân dân, còn thuộc về nhà cháu nữa ."
Nghiêm Hoằng Nghị thở dài: " , thật là đáng tiếc..."
"Cũng gì đáng tiếc, vốn dĩ là tài sản tích lũy dựa sự bóc lột, cuối cùng coi như lấy từ dân trả về cho dân."
"Cháu còn nhỏ tuổi mà lời giác ngộ cao thế , thật sự đáng quý." Nghiêm Hoằng Nghị tán thưởng.
Tống Dực nhếch môi.
Nghiêm Hoằng Nghị hỏi: "Cha cháu lúc sinh thời chắc hẳn kể với cháu nhiều chuyện về gia đình ngày chứ?"
Tống Dực đáp: "Cha cháu ít khi hồi tưởng quá khứ."
Nghiêm Hoằng Nghị sốt sắng hỏi: "Ông gì ..."
"Nói gì ạ?" Tống Dực về phía Nghiêm Hoằng Nghị, ánh mắt trong veo như thấy đáy, chút tâm cơ như một đứa trẻ.
, vốn dĩ vẫn còn là một đứa trẻ mà!
mà, Tống Dực lý nào . Cậu là đứa con duy nhất của nhà họ Tống, lão Tống khi c.h.ế.t nếu bí mật cho con trai thì để đống châu báu đó còn ý nghĩa gì nữa chứ?
Đôi mắt sắc bén của Nghiêm Hoằng Nghị xoáy Tống Dực.
"Chú Nghiêm, cháu thế ạ?" Tống Dực thấp thỏm hỏi.
Nghiêm Hoằng Nghị hồn, khôi phục vẻ mặt hiền hậu, ha hả : "Không gì, chú nhớ vài chuyện cũ với cha cháu nên xuất thần thôi."
"Ồ." Tống Dực rũ lông mi xuống, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Cậu nghĩ, Nghiêm Hoằng Nghị đến vì điều gì .