Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 260: Lại thăng chức

Cập nhật lúc: 2025-12-18 17:13:15
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Em ai đến cơ?" An Họa Tiêu Chính hỏi.

"Hạ Thuần, ông là trưởng nam của Hạ lão, đang công tác tại chính quyền thành phố Kinh Đô. Mấy năm ông trường cán bộ, giờ trở đơn vị cũ , ông đến thăm Hạ lão."

"Điều nghĩa là, thời cuộc biến chuyển?"

Tiêu Chính gật đầu.

Sau khi Hạ Thuần thăm Hạ Minh Chương xong thì đến nhà Tiêu Chính, nhưng ông lời mời vợ chồng Tiêu Chính đến nhà khách dùng bữa để cảm ơn họ chăm sóc Hạ lão suốt mấy năm qua.

Hạ Thuần là một đàn ông trung niên đeo kính, lớn hơn Tiêu Chính một tuổi, gương mặt hằn dấu sương gió nhưng cử chỉ toát lên vẻ nho nhã, tôn quý. Thấy Tiêu Chính và An Họa đến, ông vội dậy đón tiếp.

"Tiêu Chính, em dâu."

"Anh Hạ, đều là nhà cả, đừng khách sáo, mau ."

Sau khi xuống, Hạ Thuần với An Họa: "Hèn gì cha bảo Tiêu Chính lúc trò chuyện cứ luôn khoe khoang về vợ . Hôm nay gặp mặt mới lời khoe của chú lý. Em dâu quả thực hiền thục xinh , gả cho gã đàn ông thô kệch đúng là chịu thiệt ."

An Họa mỉm : "Anh Hạ quá khen , em đến thế . Với Tiêu nhà em vẻ ngoài tuy thô chút, nhưng tâm tư tinh tế lắm, chung sống cách chăm sóc khác."

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Tiêu Chính ưỡn ngực, biểu cảm rõ ràng đang : Nghe thấy , vợ đều khen đấy!

Hạ Thuần bật : "Hai tình cảm thắm thiết, thật khiến ngưỡng mộ."

Hàn huyên vài câu, Hạ Thuần cảm ơn Tiêu Chính một phen vì bảo vệ Hạ Minh Chương, cuối cùng ông : "Tiêu Chính, cha chắc là sẽ Vân Huyện lâu nữa ."

Trong lòng An Họa khẽ động, nhưng cô lên tiếng.

Tiêu Chính hỏi: "Ý là, Hạ lão sắp bình phản ?"

Hạ Thuần đáp thẳng, chỉ : "Từ đầu năm nay, mấy vị lãnh đạo cũ tước chức vụ lục tục từ nơi cư trú về Kinh Đô để khôi phục công tác, trong đó một là bạn cũ của cha ."

Lời của Hạ Thuần chỉ đến đó, nhưng đều hiểu ý tứ bên trong. Quả nhiên, qua Tết Dương lịch năm , Hạ Minh Chương phục chức và chuẩn về tỉnh thành.

Lúc Hạ Minh Chương đến thì chật vật, lặng lẽ; lúc cả đoàn xe đón rước, quen kẻ lạ đều kéo đến tiễn đưa.

Hạ Minh Chương ngoái đầu lò mổ nơi ở sáu năm, cảm khái vạn phần. Ông suýt chút nữa bỏ mạng ở nơi . Nghĩ đến đây, Hạ Minh Chương sang với Tiêu Chính: "Cái thằng nhóc , hồi đó đem cả tính mạng đ.á.n.h cược chỉ để giữ cái mạng già của , bảo gì với cho đây..."

Tiêu Chính thành thật đáp: "Cược cả tính mạng thì cũng đến mức đó ạ."

Dù đến mức đó , sự che chở của Tiêu Chính suốt sáu năm qua là thực tế. Không Tiêu Chính, chắc chắn ông sống đến ngày hôm nay, Hạ Minh Chương hiểu rõ điều đó. Ông vỗ vai Tiêu Chính: "Cậu ở cái xó mười mấy năm nhỉ, cũng đến lúc đổi chỗ ở ."

Tiêu Chính hì hì : "Thủ trưởng điều em ạ?"

Hạ Minh Chương ngẫm nghĩ một chút khoát tay: "Cứ đợi lệnh điều động . chắc từ chối sự đề bạt của nữa chứ?"

Vế , Hạ Minh Chương rõ ràng mang theo ý trêu chọc. Trước khi cuộc vận động, Hạ Minh Chương điều Tiêu Chính lên quân khu, nhưng Tiêu Chính tham gia vòng xoáy đấu tranh ở trung tâm quyền lực nên khéo léo từ chối.

Da mặt Tiêu Chính dày, cũng chẳng để tâm lời trêu chọc, : "Lãnh đạo vun đắp cho em, em cảm ơn còn kịp chứ. ý nguyện của bản em vẫn là trực tiếp cầm quân."

Hạ Minh Chương ha ha lớn: "Cái thằng nhóc , còn dám điều kiện nữa cơ đấy, !"

Hạ Minh Chương bước lên chiếc xe Jeep đang chờ sẵn.

Khi An Họa Tiêu Chính kể chuyện , phản ứng đầu tiên của cô là vui mừng. Hiện tại mới bước năm 1974, tuy cuộc vận động dần hồi kết, nhưng càng về cuối, sự tranh đấu giữa các bên khi càng quyết liệt hơn. Trước khi chuyện ngã ngũ, khó mà điều gì.

An Họa lo lắng: "Hạ lão điều ? Lần còn từ chối ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-260-lai-thang-chuc.html.]

Tiêu Chính chậm rãi lắc đầu: "Khó mà từ chối . Trừ khi đổi sự giúp đỡ lúc thành tài nguyên chính trị . Dù ơn cứu mạng, nhưng ở vị trí cao hơn, nếu cứ cậy sủng mà kiêu thì sẽ tiêu hao tình nghĩa mất."

"Yên tâm , chắc chắn sẽ khối cơ quan , vẫn sẽ tiếp tục cầm quân. Quyền tự chủ lúc đó sẽ lớn hơn nhiều, dễ mấy thứ khác lôi kéo."

An Họa nghĩ cũng đúng nên gật đầu. Mà dù điều thì cũng ngay , đợi đến khi xác định nơi ở mới chuyển qua, chừng năm nay kết thúc, đợi đến năm , năm nữa... chuyện sẽ sớm an bài.

Lệnh điều động của Tiêu Chính xuống tháng Tư năm đó. Hạ Minh Chương để đảm nhận chức Phó Quân trưởng của Quân đoàn XX, kiêm chức Sư trưởng Sư đoàn 3 của quân đoàn đó. Trụ sở của Quân đoàn XX ở ngoại ô tỉnh thành, nhà của Tiêu Chính khi đó thể dọn ở trong đại viện quân khu tỉnh.

Tin tức truyền , ngưỡng cửa nhà An Họa suýt thì giẫm nát. Vô đến chúc mừng cô.

"Sư trưởng Tiêu đúng là tuổi trẻ tài cao nha! Thế lên chức Quân trưởng !"

"Đâu , cũng còn trẻ nữa, bốn mươi tuổi mà chị." An Họa khiêm tốn.

"Bốn mươi tuổi mà còn trẻ ?! Khắp quân khu tìm xem mấy ông Quân trưởng bốn mươi tuổi?!"

"Phó thôi, phó thôi ạ." An Họa tiếp tục xã giao.

"Cô sắp chuyển , chị em ở cùng một viện bao nhiêu năm, đừng cắt đứt liên lạc nhé."

"Không , ạ." Mặt An Họa sắp cứng đờ vì .

Mãi mới tiễn hết lớp đến lớp khác. Chu Mai Hoa cũng sang, gương mặt đầy vẻ bùi ngùi và luyến tiếc: "Bao giờ thì em chuyển ?"

"Anh Tiêu , em và các con thong thả chuyển thôi chị, dù cũng quy định thời gian gắt gao." Đối mặt với Chu Mai Hoa, An Họa mới thực sự cảm thấy buồn bã: "Thật tình nỡ xa chị chút nào..."

Chu Mai Hoa sống mũi cay cay: "Ai mà chẳng , chị em ở bên bao nhiêu năm, khác gì một nhà . Em , chị chẳng còn ai để mà tâm sự nữa."

"Sau chúng giữ liên lạc qua thư từ nhé. Có dịp em sẽ đưa bọn trẻ về thăm, chị cũng thể lên tỉnh thành tìm em mà."

"Chị sẽ ! Không giấu gì em, chị từ quê lên cái xó cứ rú rú ở đây mãi, thành phố lớn bao giờ ."

"Đợi chị đến, em sẽ dẫn chị chơi khắp nơi."

"Vậy thì quyết định thế nhé, đến lúc đó chị sẽ bảo Thanh Âm cùng!"

Câu chuyện vơi bớt vài phần cảm thương của buổi ly biệt.

"Nhà em đồ đạc lỉnh kỉnh thế , dọn nhà là cả một công trình lớn đấy."

An Họa quanh một lượt cũng thở dài: "Vâng, em cũng chẳng bắt đầu dọn từ nữa. May mà Tiêu để chú Trương cho em, nếu một em chắc cuồng mất."

"Em , chắc chắn sẽ khác dọn , đến lúc đó họ thể tiếp quản vườn rau của em, nhưng mấy chậu hoa em định tính ? Mang theo ?"

"Không mang hết chị ạ, em tặng bớt thôi, chị lấy ?"

"Chị lấy chứ! chị nuôi nhiều thế , để chị hỏi xem nhà ai nuôi thì chị bảo cho."

Hoa phần lớn là của An Bá Hòe để cho An Họa, lúc đó ông ngờ An Họa cũng sắp chuyển nhà nhanh như . Chẳng còn cách nào khác, cả nhà chuyển , chậu cây khó mang theo, đành bỏ tâm huyết của cha thôi. Tuy nhiên An Họa vẫn chọn vài chậu quý nhất để cho đám trẻ ôm tay mang .

Chuyện công việc An Họa xử lý khá nhanh. Cô nghỉ việc, Hạ Minh Chương sắp xếp thỏa cả , cô thuộc diện thuyên chuyển công tác theo chồng lên tỉnh.

Tuy nhiên, một việc An Họa vẫn nghĩ nên giải quyết thế nào. Đó chính là Tống Dực.

 

Loading...