Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 274: "Ánh trăng sáng" của người đàn ông công thành danh toại

Cập nhật lúc: 2025-12-18 17:14:14
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong bệnh viện yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng hét chói tai.

"Vương Chí Huy, bệnh ?!"

Vương Lam thực sự sắp tức điên lên .

"Anh còn là trai ruột của ? Anh cứ thấy sống chịu nổi đúng ? thấy chính mới là kẻ thần kinh !"

Vương Chí Huy cau mày: "Đây là bệnh viện, cô gào thét cái gì!"

Vương Lam lườm Vương Chí Huy một cái cháy mặt, sải bước thẳng ngoài. Vị bác sĩ lên tiếng: "Cho hỏi..."

Vương Chí Huy đành áy náy đáp: "Xin bác sĩ, chúng tạm thời khám nữa."

"Cô chạy cái gì? còn chuyện hỏi cô đây." Vương Chí Huy đuổi kịp Vương Lam ở cổng bệnh viện, túm chặt lấy cô .

Vương Lam kéo ngược trở , nhưng thứ Vương Chí Huy thấy là một khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Ông sững : "Khóc cái gì mà ?"

Vương Lam Vương Chí Huy với ánh mắt oán hận: "Tại đưa đến bệnh viện? Cho hỏi chuyện gì thiên lý nan dung để cảm thấy bệnh?"

Vương Chí Huy mủi lòng: "Anh cũng là vì cho cô thôi, cô xem cô..."

Vương Lam ngắt lời: "Có là do Lâm Lộ xúi giục ? bảo với từ lâu , con nhỏ đó tâm cơ thâm hiểm lắm, từ khi nó gả nhà , với xảy bao nhiêu mâu thuẫn ! Trước đây chúng bao giờ cãi cả."

"Liên quan gì đến Lâm Lộ? Cô đừng chuyện gì cũng đổ lên đầu cô , cô tâm cơ cũng chẳng liên quan gì đến cô. Còn nữa, chúng nảy sinh mâu thuẫn vì cô ... Thôi xa quá , chuyện hôm nay .

Hôm nay là đưa cô khám, thấy cô đang phóng đại những điều như ý trong cuộc sống lên quá mức, lớn đến mức cô đ.á.n.h mất bản tâm . Những năm nay tính cách cô ngày càng cực đoan, ngày càng kỳ quặc... nên mới nghĩ đầu óc cô vấn đề."

"Đầu óc mới vấn đề !" Vương Lam sắp suy sụp đến nơi.

"Cô xem, cô xem , mới hai câu là cô gào lên . Trước mặt thì , nhưng mặt ngoài cô cũng thế ? Cô hiện giờ cô thế nào ? Nói thật cho cô nhé, chuyện cũng là do Tiêu Chính nhắc nhở ..."

Nghe thấy tên Tiêu Chính, Vương Lam sững : "Anh nhắc nhở cái gì?"

"Nhắc đưa cô khám não đấy!"

Nghe xong lời thuật của Vương Chí Huy, Vương Lam trong nhất thời thể tin nổi: "Anh ... bảo là kẻ điên??"

Vương Chí Huy thở dài: "Người cũng là lòng nhắc nhở thôi."

Gương mặt Vương Lam vặn vẹo, nên phản ứng thế nào cho đúng.

"Tiêu Chính... , những bỏ mặc mưa, mà còn dám mắng bệnh mặt ??"

Vương Chí Huy vội vàng bào chữa cho Tiêu Chính: "Người bỏ mặc cô mưa, là bận đón con. Với mưa to, cô thể nhà trú mưa mà, cô chẳng chìa khóa ."

Vương Lam vẫn đắm chìm trong cảm xúc của riêng , lầm bầm mắng Tiêu Chính: " từng thấy đàn ông nào vô tình vô nghĩa như thế! Hồi đầu theo đuổi thì nịnh bợ đủ đường, giờ phất lên là lật mặt nhận quen. Hừ, chẳng qua cũng chỉ là hạng chân lấm tay bùn thôi, gì ghê gớm !"

Nghe thấy câu , sắc mặt Vương Chí Huy lập tức xanh mét, ông quanh hạ thấp giọng giáo huấn Vương Lam: "Cô thể quản cái miệng cho , cái gì nên cái gì nên đều tuôn hết. Chân lấm tay bùn thì ? Chân lấm tay bùn mà gốc gác chính quy, tư tưởng vững vàng đấy."

Vương Lam phục nhưng cũng cãi , chỉ lồng n.g.ự.c phập phồng liên tục, rõ ràng là vẫn còn giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-274-anh-trang-sang-cua-nguoi-dan-ong-cong-thanh-danh-toai.html.]

Vương Chí Huy cũng nhận điều gì đó qua giọng điệu của em gái, cái suy đoán từng lóe lên trong đầu lúc hiện về. Ông Vương Lam với ánh mắt phức tạp: "Cô... lẽ thấy Tiêu Chính giờ thăng tiến nên nảy sinh ý đồ nên với đấy chứ?"

Vương Lam thể tin nổi: "Anh đang cái gì thế??"

Vương Chí Huy: "Vương Lam, hiện giờ cuộc sống của cô đang thất ý, nhưng điều cô cần là dựa nỗ lực của chính để bước khỏi đó, chứ dựa một đàn ông một cuộc hôn nhân. Cái cô cần là sự sung túc trong tâm hồn... Hơn nữa, Tiêu Chính gia đình, cô phạm sai lầm."

Vương Lam: " bảo là mà!"

Vương Chí Huy nheo mắt, chằm chằm Vương Lam, thần sắc cực kỳ nghiêm trọng: "Vậy tại tiếp cận ? Trả lời ."

"..." Vương Lam lí nhí, nên lời.

Tim Vương Chí Huy thịch một cái chìm xuống, ông mắng một câu c.h.ử.i thề: "Thà bảo cô là đứa thần kinh còn hơn... Không đúng, cái của cô so với thần kinh cũng chẳng khác gì ! Người con cái ba đứa , tình cảm vợ chồng lắm, cô định gì? Cô cái gì?"

Vương Lam bỗng nảy sinh một nỗi phục: "Ngày đó nếu kết hôn với , thì cửa cho họ An ?"

"Ai bảo cô kết?"

Vương Lam khựng một chút, tiếp: "Anh cần lo, định cả, cũng loại đàn bà xa phá hoại gia đình khác. chỉ cảm thấy... ôn chuyện cũ với , hoài niệm về quá khứ một chút thôi."

"Hai cái quái gì cũ mà ôn!" Vương Chí Huy cảm thấy bao nhiêu từ tục tĩu của cả năm nay đều tuôn hết : "Hai từng yêu đương bao giờ ? Tổng cộng gặp mặt quá ba ?"

Vương Lam: "Mặc dù yêu đương, nhưng cũng từng tiếp xúc với phụ nữ nào. cũng tính là đầu tiên thích chứ, trong lòng vẫn luôn đặc biệt. chỉ cố gắng duy trì vị trí đặc biệt đó thôi, ngoài ý nghĩ gì khác, càng phá hoại gia đình ."

Vương Chí Huy: "Cậu với cô là thích cô ?"

Vương Lam nghẹn lời.

"Mặc dù , nhưng bằng lòng kết hôn với , chẳng là thích ? Ngày xem mắt đó, chúng chèo thuyền ở hồ Di Tâm, mặt cứ đỏ lựng lên suốt. tỏ thái độ lạnh lùng cũng chẳng để tâm, còn chủ động bắt chuyện với , còn..." Vương Lam cố gắng nhớ , "Anh còn mua nước ngọt cho uống nữa!"

Vương Chí Huy bật thành tiếng: "Em gái , cô thế nào là thích ?"

Vương Lam: "Sao , là phụ nữ, thể cảm nhận đàn ông thích ."

Vương Chí Huy hỏi: "Ngày xem mắt đó trời nắng to ? Cô chắc chắn mặt đỏ do nắng đốt? Cô lạnh lùng mà vẫn chuyện, còn mua nước ngọt cho cô, vì phép lịch sự ?"

Vương Lam định cãi nhưng Vương Chí Huy giơ tay ngắt lời: "Lùi một vạn bước mà , ngày đó thực sự thích cô, nhưng thời gian hai tiếp xúc chẳng bao nhiêu cô từ chối , cái thích đó sâu đậm đến mức nào? Cô thể đặc biệt đến trong lòng ?"

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Vương Lam ngẩn ngơ.

Vương Chí Huy bồi thêm: "Cô tưởng là mối tình đầu khó quên trong lòng , nhưng thực tế, thật với cô, hai thậm chí còn bắt đầu yêu đương. Trong lòng , cô cùng lắm chỉ một cái nhãn dán, đó là 'đối tượng xem mắt mà vợ thủ trưởng từng giới thiệu'. thế, đến cái tên cũng , chừng khi gặp , còn quên sạch cô trông như thế nào ."

Nói đoạn, Vương Chí Huy thở dài: "Em gái , sống thực tế chút , đừng đem sự thỏa mãn của tâm hồn gửi gắm những chuyện tưởng tượng nữa."

Vương Lam luôn thích hồi tưởng quá khứ, nhớ về thời kỳ oanh liệt khi hát sân khấu, nhớ về lúc trẻ đàn ông săn đón thế nào... Ký ức luôn mang tính chất tô hồng, để nó, đôi khi còn thêu dệt nên những tình tiết vốn dĩ hề .

"Ánh trăng sáng của một đàn ông công thành danh toại", đây chính là phận mà Vương Lam tự thêu dệt cho chính . cảm thấy đang thêu dệt.

Dù cho bên cạnh vạch trần, cô cũng cam lòng tỉnh .

 

Loading...