Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 284: “Mọi tình cảm của tôi đều chỉ dành cho vợ mình”
Cập nhật lúc: 2025-12-18 17:14:23
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Chính xa hỏi: “Anh bảo tâm hồn mệt mỏi, còn em đang chỗ nào thế?”
An Họa liếc một cái, còn tinh quái hơn cả : “Em đang 'tiểu thiết trụ' của đấy.”
Ngọn lửa Tiêu Chính lập tức bùng cháy, vác bổng lên thẳng phòng ngủ.
Sau một trận mây mưa nồng nhiệt của hai vợ chồng, trong nhà vẫn về. Tiêu Chính mặc quần áo t.ử tế xuống lầu, định tìm Vương Chí Huy chút chuyện, nhưng mở cửa là Vương Lam.
Vương Lam thấy Tiêu Chính là xương cụt đau nhói, vội vàng né sang một bên, dám lấy một cái.
Lâm Lộ nhịn , "phì" một tiếng thành tiếng.
Sắc mặt Vương Lam tối sầm: “Cô cái gì?”
Lâm Lộ một tay bịt miệng, tay xua xua: “Không gì mà... Phụt, ha ha ha ha...”
Vương Lam tức c.h.ế.t: “Thay vì suốt ngày soi mói khác, cô nên cái bụng của . Gả đây hai năm mà vẫn mang thai, cẩn thận kẻo đá đấy!”
Lâm Lộ chán chê mới xoa xoa bụng, bảo: “Đá thì đá thôi, còn trẻ thế , tái giá phút mốt. Ngược là cô đấy, đá bao lâu mà vẫn giải quyết vấn đề cá nhân ? Có già quá nên ai thèm rước ?”
Vương Lam nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ: “ – – – – đá!”
Lâm Lộ "ồ" một tiếng: “Cái đó quan trọng, quan trọng là cô – – ai – thèm!”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Vương Lam hét lên một tiếng lao về phía Lâm Lộ, Lâm Lộ hoảng sợ né tránh, cất giọng nũng nịu gọi: “Chí Huy, Chí Huy ơi, cứu em với~”
Trong thư phòng, Tiêu Chính xuống đối diện Vương Chí Huy thì thấy động động tĩnh bên ngoài, : “Mụ điên nhà ông phát tác kìa, xử lý .”
Vương Chí Huy cũng thiếu kiên nhẫn, nhưng đành dậy .
“Lần thu chìa khóa của cô luôn , tránh việc suốt ngày chạy tới nhà, phiền c.h.ế.t ...”
Vương Chí Huy tới mặt, mắng Vương Lam xối xả.
Vương Lam ngẩn : “Anh hỏi chuyện gì mắng ?”
Vương Chí Huy mặt sắt đen : “Chỉ cô là đồ gây chuyện, mắng cô thì mắng ai?”
Vương Lam thẫn thờ Vương Chí Huy, trông như đả kích đến mức chẳng thiết sống nữa. Thế giới đối xử với cô thật tàn nhẫn, một ai quan tâm cô , ngay cả duy nhất là trai ruột cũng còn thấu hiểu cô nữa... Cô thấy cô đơn quá...
Nước mắt Vương Lam lã chã rơi, cô Vương Chí Huy một cách oán hận bỏ .
Trong lòng Vương Chí Huy cũng chút dễ chịu, em gái hồi nhỏ cũng đáng yêu lắm... cứ nghĩ đến những việc Vương Lam mấy năm nay, ông đành lòng sắt đá. Không thể chiều theo cô , nếu cô sẽ leo lên đầu lên cổ mất!
Trở thư phòng, Tiêu Chính mở đầu câu chuyện: “Diêm Tùng động tĩnh gì ở vùng núi phía Nam ?”
Vương Chí Huy: “Ăn ngủ, ngủ ăn, ngày nào cũng đ.á.n.h Thái Cực Quyền hai tiếng, đúng là điều dưỡng thật sự.”
Hạ Minh Chương trở quân khu, Diêm Tùng liền đưa tới biệt thự điều dưỡng ở vùng núi phía Nam thành phố , tuy là cơm ngon áo phụng dưỡng nhưng thực tế chính là quản thúc tại gia.
Vương Chí Huy thở dài: “Thủ trưởng tâm mềm quá, Diêm Tùng năm đó đối xử với ông thế nào...”
Tiêu Chính: “Cũng hẳn là tâm mềm, mà là điều cố kỵ... Trong quân đội đang rục rịch, chứng tỏ sự lo ngại của Thủ trưởng vô lý.”
Vương Chí Huy kinh ngạc: “Bây giờ vẫn còn gây phong trào ? Là ai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-284-moi-tinh-cam-cua-toi-deu-chi-danh-cho-vo-minh.html.]
Tiêu Chính một tràng tên: “Trước khi kết quả cuối cùng, đấu tranh vốn dĩ sẽ dừng . Hơn nữa cảm thấy, thời gian tới, sự phản kháng của bọn họ sẽ ngày càng kịch liệt.”
Vương Chí Huy trầm ngâm hồi lâu, nghiến răng : “Vậy thì đấu với bọn họ tới cùng!”
Tiêu Chính liếc Vương Chí Huy, đáp lời. Đấu gì mà tới cùng, sẽ vì Vương Chí Huy gào lên một câu mà theo vẫy cờ hò reo xông pha .
Dù hiện giờ mặt nổi về phía Hạ Minh Chương, nhưng quan hệ với bên cũng tệ. Chính vì ngoài việc dốc lực bảo vệ mạng sống cho Hạ Minh Chương , tham gia bất kỳ cuộc đấu tranh nào khác, ngay cả Diêm Tùng khi gặp cũng mấy ghét bỏ .
Mặc dù kiểu khéo léo cả đôi đường mệt mỏi, nhưng cứ nghĩ đến an của cả gia đình đều đặt vai , mệt đến mấy cũng cả.
Vương Chí Huy thấy Tiêu Chính tiếp lời, bèn : “ cũng chú ý chừng mực, ch.ó cùng dứt giậu, ép quá khó bảo sẽ chuyện gì.”
Tiêu Chính gật đầu: “ . À , mấy năm ông thể bình an vô sự là nhờ phúc của vợ cũ ?”
Vương Chí Huy cũng né tránh, gật đầu : “ .”
Tiêu Chính: “Lợi hại thật.”
Vương Chí Huy : “Chúng tuy ly hôn từ lâu, tình yêu còn, nhưng giữa chúng vẫn còn đạo nghĩa và tình .”
Tiêu Chính hiểu nổi: “Tình cảm của ông phong phú thật đấy, với những khác những loại tình cảm khác ?”
Với vợ cũ là tình và đạo nghĩa, với vợ hiện tại là tình yêu?
Vương Chí Huy: “ thế, tình cảm giữa với phức tạp lắm.”
Tiêu Chính: “Tình cảm với phức tạp thật, nhưng giữa vợ chồng thì chẳng phức tạp đến thế... Phàm là tình cảm của , đều chỉ dành cho vợ thôi.”
Vương Chí Huy : “Đó là do ông trải qua thôi, nếu ông và Tiểu An ly hôn... là nếu thôi nhé, ông từ đó về sẽ mặc kệ cô ? Hai còn ba đứa con mà.”
Tiêu Chính: “Sẽ mặc kệ, nhưng cũng sẽ cưới thêm ai, và cũng để cô gả cho khác.”
Vương Chí Huy nghẹn lời, bật : “Được , ngờ ông là kẻ chung tình đến thế.”
Tiêu Chính: “Phiền ông đem kết luận vô tình hữu ý tiết lộ mặt vợ một chút.”
Vương Chí Huy chỉ tay Tiêu Chính ha hả.
Thế nhưng, nụ của ông duy trì bao lâu. Bên văn công truyền tin tới, là Vương Lam c.ắ.t c.ổ tay tự sát trong ký túc xá. Vương Chí Huy mặt cắt còn giọt m.á.u vội vàng chạy tới.
Mãi đến nửa đêm ông mới về nhà. Lâm Lộ vẫn luôn thức đợi, thấy liền tiến lên quan tâm hỏi: “Thế nào ?”
Vương Chí Huy im lặng hồi lâu, mới cởi áo khoác hất mạnh xuống sofa.
“Cô tự sát, rõ ràng là cho tất cả rằng chính như ép cô đường c.h.ế.t! mới vài câu cô c.ắ.t c.ổ tay, tưởng gì cô nữa!”
Vương Chí Huy phịch xuống sofa, tức đến thở hồng hộc. Lâm Lộ giúp ông vuốt ngực: “Đừng giận, đừng giận... Vương Lam ạ?”
Vương Chí Huy mệt mỏi xoa mặt: “Vẫn đang viện, nhưng vết thương sâu, nguy hiểm đến tính mạng.”
Có điều Vương Lam quậy phá thế khiến lãnh đạo đoàn văn công sợ khiếp vía, bảo cô tạm thời đừng nữa, về nhà tĩnh dưỡng một thời gian tính, ký túc xá cũng cho ở. Vương Lam còn nơi nào để , đành dọn đến nhà Vương Chí Huy ở.
Lâm Lộ kêu trời kêu đất vì đen đủi, ngay hôm Vương Lam dọn , cô chạy lên lầu tìm An Họa, mắng Vương Lam suốt nửa tiếng đồng hồ nghỉ lấy một giây.